Chương 33: Không cam tâm
Tôi cầm lấy bản hợp đồng trống không bên trong không có nội dung gì cả, trong đầu tôi chỉ có một
suy nghĩ tôi bị Lục Kính Đình chơi khăm rồi.
Tôi tức giận lườm anh ta: “Anh trêu đùa tôi ư?”
Lục Kính Đình thắt khăn tắm ở eo, anh tựa vào ghế sô pha bên cạnh bàn, cong môi nhìn tôi, nhướng mày ngả ngớn nói với tôi: “Tôi chỉ nói cô cho tôi nếm thử mùi vị môi của cô thì cho cô xem chứ có nói là cho cô xem hợp đồng hôm qua tôi ký không?”
“Vậy thì làm phiền anh rồi” Tôi ném hợp đồng lên trên bàn rồi xoay người rời đi. Vừa bước ra tới cửa thì Lục Kính Đình nói, nó y như cái móc móc chặt lấy hứng thú của tôi, khiến tôi đứng im không nhúc nhích được.
“Chẳng phải cô tới đây là vì chuyện của bà Chu sao? Cô cứ đi như thế à, cô chắc mình sẽ không hối hận chứ?” Anh ta hờ hững nói, tôi dừng chân lại, đây cũng là lý do vì sao tôi lại không thích tiếp xúc gần với anh ta như thế, anh ta luôn có cách ép tôi đi vào khuôn khổ, bất kể là chuyện gì.
Tôi xoay người lại nói: “Tôi không đi anh sẽ nói cho tôi biết à?”
Anh ta chống cằm, nghiêng đầu nhìn tôi: "Còn phải xem biểu hiện của cô thể nào đã”
“Vậy thì tôi sợ rằng dù cho tôi có biểu hiện thế nào anh cũng sẽ không hài lòng thôi” Tôi lạnh lùng mỉm cười rồi xoay người rời đi, anh ta không ngăn tối lại, lúc tôi đi đến cầu thang thì nghe thấy giọng anh ta từ trong phòng làm việc vọng ra, anh ta nói đợi khi nào tôi suy nghĩ thông suốt rồi thì có thể tới tìm anh ta bất cứ lúc nào.
Tôi không để ý đến mà về nhà luôn. Chu Phong đã sắp xếp để bác sĩ riêng đến truyền nước cho tôi. Nhưng ba ngày nay tôi lại không thấy anh ta đâu cả. Tôi hỏi Trần Dương thì ông ta nói anh ta không ở cùng bà Chu mà đang đi công tác, tôi hỏi anh ta đi công tác ở đâu thì Trần Dương cứ ậm ờ không nói. Cuối cùng sau khi bị tôi ép hỏi kinh quá ông ta mới nói Chu Phong đã bị ông cụ gọi về Biên Kỳ rồi.
Trái tim của tôi đập mạnh một cái, tôi đi theo Chu Phong hai năm, rất ít khi tôi nghe anh ta kể về chuyện giữa mình và ông cụ, tôi hỏi thăm được từ chỗ Trần Dương biết được là do chuyện ầmĩ của mối tình đầu thể nên quan hệ của hai người cũng không vui vẻ gì cả. Tuy sau này Chu Phong đã đồng ý kết hôn với Triệu Mộng Tuyết theo ý muốn của ông cụ thể nhưng sau khi kết hôn anh ta lại để cô ta một
mình ở Biên Kỳ, còn anh ta thì một mình đi tới Thanh Hải. Chỉ khi gia đình sum họp hoặc là có dịp nào đặc biệt thì anh ta mới quay về hoặc là Triệu Mộng Tuyết mới tới đây để hai người diễn vai vợ chồng hòa
hợp.
Tôi không thể hiểu được cách thức sống chung của hai vợ chồng nhà này, nhưng tôi lại bắt đầu suy nghĩ về ý định muốn ly hôn của Chu Phong. Chắc chắn là anh ta đã chán ngấy cuộc sống như thế rồi, cũng không muốn phải giả vờ thêm nữa, lần này anh ta quay trở về Biên Kỳ có lẽ chin mười phần là vì chuyện này.
Tôi cầm lấy điện thoại do dự không biết có nên nói chuyện này cho Chu Phong biết không, tôi cứ nhắn rồi xoá sửa đi sửa lại rất nhiều lần, lúc tôi chuẩn bị gửi tin nhắn đi thì lại có điện thoại gọi tới. Đó là một số lạ, tôi bấm nút nghe rồi để bên tai. Người ở đầu dây bên kia mãi không lên tiếng, tôi nghĩ chắc là gọi nhầm hoặc là điện thoại chào hàng, vừa định cúp máy thì một giọng nữ quen thuộc từ đầu bên kia vọng tới.
“Cô Tân”
Vừa nghe tôi đã biết đó là giọng của Triệu Mộng Tuyết, tay cầm điện thoại của tôi cứng lại: “Bà Chu, có chuyện gì sao?”
“Chu Phong về Biên Kỳ rồi, cô có biết chuyện này không?”
“Tôi biết.”
“Vậy cô có biết lý do vì sao anh ấy lại về Biên Kỳ không?”
Tôi hơi do dự, không biết phải trả lời thế nào, vợ cả gọi điện thoại cho tôi như thế này, nói thật đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy. Cũng không phải là tôi sợ, chỉ là tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng mà thôi.
Cô ta thấy tôi ngập ngừng không nói thì tự mình nói tiếp: “Là vì chuyện ly hôn với tôi đã bị người trong nhà biết được, ông cụ tức giận muốn tước hết mọi quyền hành của anh ấy, cô cũng biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào mà đúng chứ?”
Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại giống như sấm sét nổ tung bên tai tôi vậy, khiến tôi hoảng sợ không nhẹ, tôi im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Thế nên cô gọi điện thoại cho tôi là muốn bảo tôi rời xa anh ấy ư?”
“Nếu như cách này mà có hiệu quả với cô thì mọi chuyện có ra nông nỗi này không?” Cô ta nói, trong giọng nói còn có chút nghẹn ngào: “Tôi muốn gặp cô, có một số nói trực tiếp thì tốt hơn”
Tôi vô thức từ chối luôn: “Tôi không rảnh”
“Vậy thì tôi sẽ đợi đến khi nào cô rảnh thì thôi.
Cô ta ép tôi. Cuối cùng tôi thở phào một cái nhưng lại không ngờ rằng ngày hôm sau cô ta lại tới tận nhà tìm tôi.
Lúc cô ta tới là lúc tôi vừa ra ngoài mua đồ ăn về, Trần Dương nói Chu Phong sẽ đáp máy bay đến Thanh Hải lúc bảy giờ tối. Tôi chuẩn bị nấu bữa cơm đợi anh ta, vừa đi đến thang máy thì chạm mặt Triệu Mộng Tuyết đang bước xuống từ một chiếc xe màu đỏ chót.
Cô ta vừa nhìn đã trông thấy tôi, cô ta tháo kính râm xuống rồi đi về phía tôi gọi một tiếng: “Cô Tân.”
“Bây giờ cô có tiện nói chuyện không?”
Tôi xách túi đang cầm trong tay: “Tôi phải nấu cơm rồi”
“Mười phút thôi tôi sẽ đi ngay, sẽ không làm phiền cô quá lâu đầu, tôi cũng chỉ muốn xem xem nhà cô như thế nào mà lại khiến cho anh ấy lưu luyến đến thế, quyết tâm muốn ly hôn với tôi thôi” Đôi mắt
của cô ta hơi đỏ, trông giống như vừa mới khóc vậy, giọng cũng hơi khàn nữa.
Vốn dĩ tôi ôm tâm lý trốn tránh những cô ta lại nói như thế, không biết vì sao tôi lại cảm thấy có chút áy náy. Cuối cùng tôi và cô ta cùng nhau đi thang máy về nhà.
Cô ta bước vào nhà tôi rồi nhìn quanh đánh giá một lượt, hỏi tôi bình thường Chu Phong đều ở chỗ
này sao, tôi nói thỉnh thoảng anh ta mới tới, với cả anh ta còn có những người phụ nữ khác nữa, cũng có việc của mình cần phải xử lý, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi được.
“Cô không để ý đến việc bên cạnh anh ấy còn có những người phụ nữ khác sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!