Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Người phía sau đỡ chị Nhiếp đi từ ngoài vào rồi đặt lên giường một cách cẩn thận.

Tôi nhìn thoáng qua chị Nhiếp, lúc cô ấy ngất đi mà vẫn còn đang nhíu mày, đúng là rất đau lòng.

"A, là mẹ kìa." Quý Châu thốt lên một tiếng rồi chạy tới bên cạnh giường, cô bé cầm lấy cánh tay của chị Nhiếp rồi lắc lư hai lần, vừa gọi mẹ vừa không kìm được mà khóc lên.

Tôi đi qua ôm lấy cô bé, vừa sờ đầu cô bé để an ủi vừa viết mấy câu lên quyển vở cho cô bé: "Không sao đâu, Quý Châu đừng lo lắng, mẹ của em không có việc gì chỉ là hơi mệt nên ngủ thiếp đi mà thôi. Tối nay em và mẹ cùng nhau đi ra nước ngoài du lịch được không?"

Quý Châu chớp chớp đôi mắt trong veo như nước của cô bé, bởi vì khóc nên đôi mắt có chút ướt át, như hạt trân châu đen ngâm mình trong biển.

"Vậy còn bố thì sao ạ, chị Ái Phương nữa?" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip

"Chị và bố em cũng sẽ đi qua đó nhanh thôi, em và mẹ qua trước, chị và bố em sắp xếp một số chuyện rồi đi theo sau." Tôi viết lên quyển vở để trả lời cô bé.

Quý Châu vô cùng vui vẻ mà gật đầu, cô bé không nghi ngờ gì cả.

Xong việc tôi trực tiếp rời khỏi đó, Quý Châu và chị Nhiếp đều được tôi sắp xếp người dẫn đi cả rồi.

Đợi tới buổi tối bọn họ lên máy bay, có người chụp ảnh gửi cho tôi xem. Tôi xem xong thì mới thở phào nhẹ nhõm, quay người đi tới bệnh viện thì thấy anh Nhiếp vẫn còn nằm ngủ trên giường.

Nhưng anh ấy ngủ cũng không sâu giấc lắm, tôi vừa đi vào đi vào thì anh ta đã tỉnh, nhưng không mở mắt mà cất tiếng gọi vợ.

"Anh Nhiếp." Tôi cũng không giấu diểm nữa mà trực tiếp mở miệng.

Cơ thể anh Nhiếp run lên sau đó mở bừng mắt ra mà nhìn. Anh ta không nghĩ rằng đó là tôi nói mà là nhìn xung quanh một chút, phát hiện trong phòng không có ai mới nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó hỏi rằng vừa rồi có phải là tôi nói chuyện hay không.

Tôi gật đầu rồi mở miệng nói thêm lần nữa: "Thật xin lỗi anh Nhiếp, cho tới bây giờ tôi đều lừa gạt anh, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong những ngày vừa qua."

"Cô.." Sắc mặt của anh Nhiếp thay đổi liên tục, cuối cùng kinh ngạc tới nỗi không nói nên lời.

Tôi cúi đầu lấy điện thoại di động ra rồi lấy mấy tấm ảnh trong đó ra đưa cho anh ta xem.

Tấm đầu tiên là Quý Châu nằm ở trên giường ôm lấy chị Nhiếp, cô bé còn đang khóc, tấm thứ hai là chị Nhiếp ngã ở công viên.

Anh Nhiếp nhìn thấy thế thì run lên, bàn tay anh ta siết chặt điện thoại di động rồi quát lên hỏi: "Cái này là có ý gì?"

Anh ta nghiến răng nghiến lợi sắc mặt vô cùng khó coi, vì anh ta đang kìm chế sự tức giận của bản thân mình nên gân tay gân xanh trán đều nổi lên hết cả.

"Như anh thấy đó, chị Nhiếp và Quý Châu đều ở chỗ chúng tôi."

"Đến cùng cô là ai?" Anh Nhiếp bùng nổ, anh ta ném di động vào người tôi, đúng lúc nó rơi vào ngực tôi, vô cùng đau đớn. Nhưng cũng may là tôi chụp điện thoại kịp lúc nên nó không rơi xuống mặt đất.

Tôi cười một tiếng rồi bỏ điện thoại lại vào trong túi: "Người của Tần Thiên Khải, lần trước sau khi cậu Tần và anh đàm phán không thành thì tôi đã cố ý sắp xếp người chế tạo cảnh mà anh đụng phải tôi. Trên thực tế lúc đó tôi cố ý làm thế, hơn nữa tôi cũng không mang thai, cũng chẳng có cái gì mà đàn ông phụ lòng."

Tôi nói hết những gì mình giấu ở trong lòng ra, trong lúc nhất thời cảm thấy như trút được gánh nặng. Nhưng đối với anh Nhiếp thì những câu này chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi, tay anh ta siết lấy chăn mền, gần xanh hiện rõ dưới da tay.

Tôi cho là tôi không tránh khỏi bị đánh nhưng cuối cùng anh Nhiếp vẫn đè nén được sự tức giận của mình, bàn tay đang siết chăn mền kêu lên răng rắc: "Cho nên đến cùng các người muốn làm gì?" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip

Một lúc lâu sau anh ta mới hỏi.

Tôi nở nụ cười rồi nói: "Cậu Tần đã từng nói rồi, chỉ cần anh đồng ý phản bội Nhạc Tín thì mọi chuyện đều có thể thương lượng."

Anh ta không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nói là không bao giờ. Đôi mắt anh ta đỏ rực như muốn phun lửa, từ khi tôi nói thẳng mọi chuyện thì anh ta không nhìn tôi thêm một giây nào nữa.

"Anh Nhiếp cần gì phải cứng đầu đến thế chứ. Anh vì một người sắp toi đời mà chịu đựng ung thư não giai đoạn cuối không thể phẫu thuật. Anh có nghĩ tới việc sau khi anh chết là vợ con anh phải làm sao bây giờ không?"

Anh Nhiếp nghe thế thì cả người bắt đầu phát run, đôi mắt tràn ngập đau khổ, ngũ quan căng cứng.

Tôi nghe người khác nói người có tính tình tốt cũng không phải là trời sinh đã tốt. Chẳng qua bọn họ biết cách khống chế bản thân hơn người bình thường mà thôi, đau khổ, buồn bã... đều bị đè nén trong lòng.

Anh Nhiếp chính là người như thế, đã đau đớn tới nỗi nổ não nhưng vẫn còn chịu đựng.

Tôi cũng rất đau lòng, dù sao anh ta là người tốt.

"Anh Nhiếp, anh suy nghĩ cho kỹ đi, bây giờ anh vì Nhạc Tín mà chẳng thèm quan tâm tới mạng sống của mình, nhưng tại sao anh lại phải nằm trong bệnh viện chứ? Chính là do Nhạc Tín nghi ngờ anh không hề do dự nên mới đưa anh vào bệnh viện."

Anh Nhiếp há miệng, một lúc lâu sau mới nói: "Đó chẳng phải vì các người chơi trò lừa gạt ư?"

Tôi cũng không có chối mà đi tới trước mặt anh ta rồi nói: "Đúng là như thế nhưng nếu như Nhạc Tín tin tưởng anh thêm một chút thì anh ta sẽ tin lời người khác chẳng thèm do dự như thế à? Anh Nhiếp đừng quá cứng đầu, người anh nợ là bố Nhạc Tín chứ không phải anh ta, hơn nữa anh cũng đã cố gắng rất nhiều rồi. Anh không thể bởi vì một người không tin tưởng mình mà còn hại cả vợ con mình đúng không?"

Anh ta im lặng rồi suy nghĩ một lúc lâu.

"Cô muốn tôi làm gì?"

Tôi thở phào một hơi, nụ cười trên miệng lại càng thêm tươi tắn. Tôi đi tới gần anh ta rồi nói nhỏ những việc cần làm cho anh ta biết.

Anh ta không có kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy sự giễu cợt.

Tôi biết anh Nhiếp không bằng lòng nhưng tôi không hi vọng rằng anh ta hại cả nhà mình vì một người như Nhạc Tín.

"Vậy thì nhờ anh rồi anh Nhiếp ạ" Tôi nói xong thì rời khỏi đây, lúc đi ra thì rất nhẹ nhõm nhưng khi rời khỏi bệnh viện thì tôi lại không cười được nữa.

Tối đó, Văn Thành gọi điện báo cho tôi là chuyện bên Nhạc Tín đã được sắp xếp xong xuôi rồi. Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm sau đó ngồi trên giường mà gọi vào một số lâu rồi chưa gọi.

Tiếng chuông vang lên một lúc lâu mới có người bắt máy.

Giọng nói mệt mỏi chẳng còn chút sức lực nào của Chu Phong vang lên.

"Chu Phong." Tôi mới mua điện thoại mới, số điện thoại cũng làm lại cho nên Chu Phong không biết. Lúc nhận điện thoại thì anh ta cũng không biết tôi là ai, khi nghe thấy giọng nói của tôi thì im lặng.

Một lúc lâu sau thì anh ta mới cất tiếng, giọng điệu khác hoàn toàn với lúc nãy: "Ái Phương Ái Phương, em đang ở đâu thế? Em có biết là anh tìm em lâu lắm không? Bây giờ em đang ở đâu?"

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn trước mặt mà không lên tiếng, phía trên có một ly cà phê tôi vừa mới pha xong, mùi hương thơm nồng tràn ngập cả căn phòng. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip

"Chu Phong, tôi ở đâu thì cũng không quan trọng, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Ngoại trừ chuyện em đang ở đâu thì anh không muốn nghe bất cứ chuyện gì khác." Chu Phong hét lên một tiếng khiến cho những gì tôi định nói nghẹn lại nơi cổ họng, tôi không biết nên nói gì.

Anh ta nói tiếp: "Tân Ái Phương, em không thể ích kỷ như thế, đứa bé trong bụng em chính là con của anh, anh có trách nhiệm. Cho nên em không thể dẫn theo đứa bé lang thang ở bên ngoài được."

Đột nhiên trái tim tôi thấy lạnh lẽo, tôi đưa tay sờ bụng theo bản năng. Đã hơn hai tháng, bụng dưới đã có chút phình lên, tôi cũng có thể cảm nhận được bên trong đó có một sinh mệnh một cách rõ ràng. Cũng chính là cảm giác này khiến trái tim của tôi bình tĩnh hơn nhiều, khiến cho tôi có động lực tiến về phía trước.

Tôi không tự chủ được mà cười lên, quên trả lời Chu Phong mất. Anh ta ở đầu dây bên kia sốt ruột tới nỗi nhảy dựng lên, gọi tên tôi mấy lần, sau đó còn quát lên.

"A lộ, Tân Ái Phương, em có đang nghe không vậy?"

Tôi rút lại nụ cười của mình rồi ừ một tiếng sau đó nói tiếp: "Chu Phong, lúc anh nói mấy lời này thì chắc cũng không ngại tôi hỏi anh thêm mấy câu nhỉ?"

"Em nói đi."

"Thứ nhất, anh có thể chắc chắn rằng sau khi đứa bé này ra đời chỉ có một mình tôi là mẹ không? Hơn nữa được hai chúng ta nuôi lớn? Thứ hai, anh sẽ ly hôn với Triệu Mộng Tuyết à?"

Chỉ là hai câu hỏi nhưng đã khiến cho Chu Phong không còn lời nào để



Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!