Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net


Tôi khó có thể giải bày, muộn màng nhận ra mà rụt chân về.

Mà Kiều Lam cũng từ bên kia chạy đến, cầm lấy chiếc váy lụa bị rách, cau mày nói: "Chiếc áo cưới này e là không thể dùng được nữa rồi."

Vẻ mặt cô ta thương tiếc, nhưng mặt mày lộ vẻ cười, khi nhìn về phía tôi dường như hả hệ trên nỗi đau người khác.

Lục Kính Đình thâm trầm trừng tôi, vẫn không quên hỏi Tôn Ly có sao không, ánh mắt lo lắng nhìn qua nhìn lại trên người cô ta.

Tôn Lý lắc đầu, cũng có chút tiếc nuối mà cầm lấy váy của mình, bị xé rách đến nỗi không thành hình dạng, giống như bản thành phẩm của vảy cưới vậy.

Bởi vì ngã xuống nên trên vảy dính phải bụi đất. "Cô Tân, chiếc váy cưới này là hàng đặt làm riêng có giới hạn, tôi nghĩ cô nên giải thích đi." Người trong cuộc không nói gì, ngược lại thì Kiều Làm nhạc nhờ tôi đầu tiên, trong tay đang cầm chiếc váy lụa bị rách với dáng về chuyện đương nhiên,

Lòng bàn tay tôi năm chặt, chiếc váy này vừa nhìn đã thấy có giá trị không nhỏ, tôi làm sao bồi thường noi?

Lục Kinh Đinh buông Tôn Ly ra, đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, chất vấn: "Vừa nãy có phải là em cố ý đẩy ngã Tôn Ly không?" "Hả? Tôi không có chuyện gì làm à? Tại sao phải đẩy cô ta?"Về mặt tôi cũng không hiểu vì sao, dưới ảnh mắt thẩm thuỷ của anh ta có cảm giác không chút sức lực giãy giua.

Tôn Ly cũng đi tới kéo Lục Kinh Đỉnh nói rõ ràng cho tôi, nói tôi không hề đầy cô ta, chỉ là có thể không cẩn thận mà đạp phải váy của cô ta nên mới ngã sấp xuống.

Lời giải thích này làm tôi không thể chống đỡ, trả hình chứng tỏ cô ta ngã sấp xuống là do tôi làm. Tuy tôi không thể không thừa nhận, nhưng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, tôi gần như vì đi tới phía trước đề kéo cô ta nên mới đạp phải váy cô ta.

Nhưng cuối cùng không thể kéo được, lại còn làm rách váy lụa.

Kiểu Lam ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: "Như vậy nghe ra thì cô Tôn ngã sắp xuống cũng là vì cô Tân cô đó."

Tôi không có lời nào để nói, nhưng ánh mắt Lục Kinh Đình nhìn tôi không hề tức giận, chỉ có ánh mất càng thêm phức tạp, tâm tư rồi bởi muốn kéo tôi đi vào trong.

Anh ta cắn chặt môi mỏng, im lặng rất lâu, Tôn Lý ở bên cạnh còn cố gắng nói có thể tôi không phải có ý đầu, làm bầu không khí vô cùng kỳ dị.

Sau một lúc lâu, Lục Kinh Đình nén giọng nói chỉ đủ để tôi và Tôn Ly hai người có thể nghe thôi: "Nếu như em thừa nhận là cố ý đẩy ngã Tôn Lý, tiền chiếc váy cưới này em sẽ không cần phải đến "

Về mặt tôi lờ mờ, theo bản năng nhìn về phía gương mặt cứng ngắc của Tôn Ly bên cạnh, lời này cũng dám nói ngay trước mặt chính người đó, cũng cho tôi biết rõ.

Trong lòng tôi tấm tắc cảm thán hai tiếng, lại chậm hiểu mà tức giận. Nghiêng đầu trừng anh: "Lục Kính Đình, anh có ý gì? Để tôi thừa nhận chuyện mà bản thân tôi không làm thỏa nguyện lắm sao?" "Anh không phải có ý đó." "Không phải ý đó? Vậy anh nói anh là có ý gì?" "Anh..." Lục Kính Đình không lời chống đỡ, vẻ mặt rầu rĩ, lại không tìm được lời nào để giải bày.

Tôi biết anh ta không phải là có ý đó, nhưng cũng cảm thấy lạ lùng tại sao anh ta lại nói như vậy.

Tôi thở hắt ra một hơi, trong lòng thả lỏng, đối mặt trực tiếp với chuyện này. "Người thì tôi không phải có ý hại cô ta ngã sấp xuống, nhưng vậy thì thật sự là do tôi nên mới bị hỏng. Cho nên cho dù là bao nhiêu tiền, tôi dén."

Xung quanh đều thổn thức, trong mắt bọn họ tôi chẳng qua chỉ là nhân tình mà ai cũng có thể ở cùng mà thôi, ngoài điểm này ra, vẫn là người bị Lục Kính Đình vứt bỏ, ở đầu ra khoản tiền lớn, nhưng vẫn thắng thừng đồng ý như vậy.

Tôn Ly giả vờ lôi kéo Lục Kính Đình, dáng vẻ yếu đuối khuyên can: "Quên đi, Kinh Đình, chiếc váy này đối với em cũng không có gì cả, nhưng mà đối với cô Tân thật không đơn giản, lần này xem như chưa xảy ra chuyện gì hết được không?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Nghe lời nói này trong lòng tôi rất khó chịu. Bộ người khác coi thường là chuyện nhỏ, vừa nãy còn giả vở làm người giải thích cho tôi, bây giờ lại trá hình biểu lộ đây là lỗi của tôi.

Nói cho cùng thì váy của cô ta cũng sẽ hàng, nguyên nhân đầu tiên nhất vẫn là vì cô ta đột nhiên vấp ngã. Trái lại bây giờ tôi buồn bực, tại sao cứ một mực ngã xuống vào lúc đó?

Lục Kinh Đình gỡ tay cô ta đang quân trên cánh tay mình ra, bước một bước đến trước mặt tôi, bắt lấy cánh tay tôi, lạnh lùng nói: "Buổi chụp ảnh hôm nay dừng ở đây thôi, chuyện chiếc váy tôi sẽ xử lý sau. Ngay sau đó, tôi muốn cùng với cô Tân thương lượng riêng về chuyện giá chiếc váy trước "

Anh ta nhìn tôi không chớp mắt, nhìn từ đầu đến cuối, khiến tôi có chút sợ hãi quay mặt đi.

Cánh tay bị anh ta nằm nặng trĩu.

Sau đó anh ta đưa tôi đến khách sạn, Tôn Ly bạn họ quay về trước. Càng đến gần cánh cửa, bước chân anh ta càng nhanh, trên mặt là vẻ lạnh lùng không thay đổi, động tác còn thô bạo hơn vừa nãy đẩy tôi vào trong phòng, sau đó cũng đi vào theo, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Tôi lảo đảo về phía trước vài bước, hồi lâu sau gót chân mới vững, ngừa đầu nhìn cơ thể bất động như tùng của anh ta ở trước mặt tôi.

Anh ta đẩy tôi đến trên tường, một tay đỡ bên tai tôi, giữ đầu đặt ở trước mắt tôi, khoé miệng chứa đựng ý cười nhàn nhạt: "Có phải em ghen rồi không?"

Điều này không giống như tôi nghĩ, tôi ngay lập tức không có phản ứng lại, trợn mắt há mồm nhìn mặt anh ta gần trong gang tác. Con người màu nâu nhạt tóm chặt ánh mắt của tôi, vừa nhìn đã thấy đáy, giống như có thể hiểu rõ thế giới nội tâm của tôi.

Trong lòng tôi kinh sợ, theo bản năng xoay mặt qua một bên bị anh ta bóp lấy đôi má bắt quay trở lại: "Nhìn anh trả lời:

Tôi khó chịu đón nhận ánh mắt của anh, một hồi lâu mới bình tĩnh lại kinh động trong lòng.

Tôi đẩy tay anh ta đang bóp gương mặt tôi ra, cưỡi lạnh lùng nói: "Lục Kính Đình, có phải anh đã dắt vàng nhiều quá lên mặt không? Hay là anh cho rằng các cô gái trên đời này đều bị anh mê hoặc đến thần hồn điện đảo?"

Chân mày Lục Kính Đình nặng nề nhướn lên một cái, trên gương mặt có chút tức giận, cái tay anh ta đang đặt ở bên tai tôi tạo thành nằm đảm: "Em nói lại lần nữa?"

Giọng nói mang theo vẻ uy hiếp.

Tôi sợ là nói lại lần nữa thì sẽ bị anh ta ăn đến xương cũng không còn. Cho nên nói sang chuyện khác một cách tự nhiên: "Có thời gian ở chỗ này suy đoán tâm từ của tôi, chỉ bằng nói cho tôi biết giá cả mà anh đã suy nghĩ kỹ "Rất tốt" Anh ta nghiến răng nghiến lợi, đứng thắng người dậy, rụt tay ở bên tại tôi về, hai tay thờ ở để trong túi quản, có cảm giác đẹp trai khí phách.

Anh ta dựa vào tường, lấy ra một điều thuốc từ trong túi quần kẹp vào kẽ ngón tay, không châm lửa "Váy cưới bản số lượng hạn chế, ba trăm tỷ. Hay là viết giấy nợ đi."

Tôi ngừng một chút, cắn chặt môi dưới. Cái này đúng là giả trên trời.

Anh ta hứng thú quan sát nét mặt của tôi, ngón Tay khung xương rõ rệt vung khỏi trong tay: "Đợi đến khi em có thể trả hết thì có thể rời đi, khi chưa trả hết mà dám chạy, anh sẽ tháo cái chân của em trai em ra, em thấy thế nào?" "Tôi..." Tôi tức giận run rẩy bả vai, khoét hai mắt anh ta, hận không thể từ gương mặt tựa tiểu phi tiêu đó cắt một miếng thịt.

Luôn cảm giác nhân phẩm của mình bị nghi ngờ.

Tôi xoay đầu đi đến tủ đầu giường tìm thấy một tờ giấy trắng và bút viết xong giấy nợ, ký tên đóng dấu vẫn tay. Giữ lại một phần.

Khi đẩy giấy nợ đến ngực anh ta, gần như là từ trong hàm răng nói ra: "Chẳng mấy chốc sẽ trả cho anh." Lục Kính Đinh bắt lấy cánh tay tôi cách một tờ giấy nợ ở trên ngực anh ta, châm chọc tôi nhất định sẽ không trả nổi đầu, còn nói là chỉ cần tôi thừa nhận đã ghen rồi nên mới cổ ý ra tay với Tôn Ly thì anh ta sẽ không truy cứu Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Lời này khiến tôi nổi giận đùng đùng, hất tay anh ta ra, không suy nghĩ mà hét lên một câu: "Lục Kinh Đình, đừng có xem thường người khác, làm nghề của tôi thì có gì mà không thể mua được chứ? Đừng cho rằng trên thế giới này người có tiền chỉ có mình anh."

Vừa dứt lời, gương mặt anh ta bỗng nhiên tối lại, đột nhiên nắm lấy bà vai tôi, đẩy tôi lên tường. Sau ót và bà vai bị đụng vô cùng nặng nề, đau đến nỗi tôi nghiên răng chịu đựng, từ trong miệng thở ra một hơi lạnh.

Khi ngầng đầu, bất ngờ không kịp để phòng cặp mắt nghiêm trọng.

Anh ta nghiến răng nói: "Em dám đi ra ngoài mua?"

Tôi giật giật bà vai, cảm giác xương bà vai bị anh ta xiết chặt đến nỗi muốn gãy xương, tôi khe khẽ động tí là đau thở ra hơi lạnh. "Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh Biết rõ là không nên nói thế, nhưng vẫn không nhịn được mà đối nghịch với anh ta.

Đúng như dự đoán, tôi vừa mới dứt lời, anh ta đã năm lấy cổ áo tôi, mạnh mẽ xé toạc quần áo tôi, nửa thân trên thân nhiên lộ ra bên ngoài.

Trên người tôi mát lạnh, nhìn dáng vẻ anh ta cúi đầu cắn vào cổ tôi, tát một bạt tại lên mặt anh ta, chất một tiếng vang lanh lảnh, vang trong phòng một hồi lâu.

Lục Kinh Đình sững sở ngay tại chỗ, giữ lấy đầu bị tôi đánh một lúc lâu.

Tôi thở hổn hển, gắn giọng nói: "Đừng có quá đáng, Lục Kính Đình, tôi là con người, không phải là để chơi của anh."

Đứt lời, tôi nặng nề đầy anh ta ra, kéo quần áo trên người, quay đầu rời khỏi khách sạn, anh ta cũng không cản trở tôi.

Tôi đi ra ngoài để tỉnh táo hồi lâu, mãi đến tám giờ tối mới quay về khách sạn, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về Đông Quan chờ Lục Kính Đình bọn họ, ở chỗ này chỉ có tôi là người ngoài cuộc.

Đồ đạc của tôi rất ít, không bao lâu đã thu dọn xong, xách theo hành lý không nặng bao nhiêu đi ra cửa. Vừa mở cửa thì trông thấy nhiều người đứng trước của phòng tối. Mặt đối mặt với tôi là Kiểu Lam, rồi sau đó là ông Phương, Tôn Ly và Lục Kinh Đình, ánh mắt của máy người họ từ trên gương mặt tôi rơi xuống hành lý tôi, vô cùng kì lạ. "Cô Tân, đây là chuẩn bị đi đầu vậy?" Kiểu Lam hỏi tôi, máy người họ chặn ở trước cửa tôi cũng không đi ra được.

Tôi theo bản năng phát hiện ra có điều không ổn, lùi về sau vài bước: "Đi về." "Trước khi đi về, không ngại nói cho chúng tôi biết châu báu Bắc Minh ở đâu không?" Kiều Lam tiếp tục hỏi tôi.

Vẻ mặt tôi lờ mờ, nghiêng đầu hỏi châu báu gì. Ngay sau đó Kiều Lam xông vào, tay đặt vào tay đang xách hành lý của tôi, cười híp mắt nói: "Năm giờ chiều đã không thấy châu báu Bắc Minh rồi, đây cũng chỉ có thể là chuyện mà người trong nội bộ làm. Người của tôi tôi đã tìm rồi, không có. Bên Anh Đình và cô Tôn cũng không có, chỉ có chỗ cô là tôi chưa tìm qua thôi."

Trong đáy lòng tôi thấy buồn cười, thật đúng là sóng gió dồn dập, có thể là chịu đựng nhiều rồi, tôi không dễ loạn như trước kia, mặt không đồi sắc hỏi lại cô ta, có phải nghĩ rằng tôi trộm châu báu hay không.

Cô ta không thừa nhận, nhưng cũng không phù nhận: "Cô Tân, cô phải biết châu bầu đó rất quan trọng, cho nên tôi không thể không hỏi cô, hôm nay buổi chiều cô đã đi đâu?" "Đây là chuyện riêng tư của tôi, không tiên tiết lộ " "Vậy được, có thể tiên cho chúng tôi kiểm tra hành lý cô chứ?"

Tôi siết chặt hành lý trên tay, trong lòng khẩn trương theo, bởi vì tôi không biết có phải là tiết mục của Kiều Lam hay không, nếu như là phải, vậy bên trong hành lý này của tôi có khả năng có đồ vật mà bọn họ muốn.

Tôi vô thức lùi về sau một bước, Kiều Lam không chờ được câu trà lời của tôi, đoạt lấy hành lý từ trong tay tôi, lạnh nhạt nói lời xin lỗi: "Mọi người đều đã kiểm tra hết rồi, cũng xin cô Tận thông cảm."

Nói xong thì ở trước mặt tất cả mọi người mở hành lý của tôi ra.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!