Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Anh không nói lời nào năm lấy tay tôi, quay người bước ra ngoài, tôi phối hợp anh đứng dậy, chân còn lại vốn không thể chạm đất, nhảy thì còn được nhưng bước chân anh quá nhanh, tôi vốn không theo kịp. “Chờ một chút, Lục Kính Đình, em đau “Em là đầu heo sao?" “Cái gì?

Tôi bị anh mắng cho một câu, đang ngẩn ngơ không biết phản ứng thế nào, tiếp theo thấy anh xoay người buông tay ra khỏi tôi, tôi chưa kịp có phản ứng gì, anh vòng qua eo tôi, trong lúc tôi kinh ngạc liền nhấc bổng tôi lên. "Em ho!"

Vương Thiết Kiên còn định nói gì đó nhưng Kiều Lam chặn anh ta lại, tuy tôi và anh ta không tồn tại thứ tình cảm gọi là tình anh em họ, nhưng nói thế nào thì trước đây ông bắc vẫn có tiếp tế cho nhà tôi không ít, và tôi hiểu rất rõ Kiều Lam là người như thế nào. “Anh họ em vẫn còn trong đó." “Kiều Lam sẽ xử lý tốt." Lục Kính Đình nói mà không quay đầu, trong lời nói thấy được sự yên tâm và tin tưởng dành cho Kiều Lam, tôi há hốc miệng, cuối cùng không nói thêm gì, được Lục Kinh Đinh bế lên căn phòng trên lầu.

Nơi đây có hai tầng chuyên dùng cho khách khứa nghỉ ngơi, chín chục triệu một đêm, cửa sổ đều dùng loại kính đặc biệt, bên trong nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, rất đặc biệt, con người hiện tại đã chán cuộc sống bình thường, nên rất yêu thích những thứ kích thích mới mẻ này.

Lục Kính Đình đặt tôi lên giường, ngồi xổm xuống, bảo tôi nhấc chân đặt lên đầu gối anh.

Tôi làm theo, anh đưa tay gỡ bằng gạt đi, tôi cản anh: “Đừng

Anh ngẩng đầu nhìn tôi. "Dau."

Tôi cần môi. “Sơ đau "Lúc ngã sao không gọi anh? Nếu không phải cấp dưới bảo cáo với anh, anh cũng không biết. “Anh cũng thấy rồi đó, anh họ của em giống tên vô lại vậy, em muốn thoát khỏi anh ta còn không kịp, nào có thời gian nói với anh chứ!”

Anh thấy tôi đau nên thôi, nói ngày mai xuống tàu rồi sẽ đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, sau đó đứng dậy ngã nửa người lên hắn tôi, bàn tay nóng ran đặt lên mặt tôi, quấn lấy tóc tôi, từng lọn từng lọn quấn quanh, quấn đến đuôi lại nhả ra, hơi thở của anh phả cả lên mặt tôi “Vậy còn Tân Phúc thì sao?" “Tân Phúc cái gì?” “Trước đây Tần Phúc là bác sĩ. Tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ đó là sự thật, nhưng lời nói tiếp theo của Lục Kính Đình khiến những lời kinh ngạc của tôi không thể thốt ra. “Chả là trước đây có xảy ra một chuyện, từ đó bàn tay anh ta không còn chạm vào dao phẫu thuật nữa.

Tôi ngẩn người mở lời: "Vậy anh ta. " “Đúng vậy, vì thế anh đang nghĩ sao Tân Phúc lại xử lý vết thương cho em, nếu hai người không có tiếp xúc gì thì anh ta làm thế càng khác thường hơn, nói không chừng có mục đích gì, em cứ tỏ ra là không biết gì, tương kế tựu kế, xem xem con cáo này định làm gì. "Um."

Tôi vốn tưởng rằng Lục Kính Đình đang nghi ngờ giữa tôi và Tân Phúc có gì đó, bây giờ tôi phát hiện Lục Kinh Đình lý trí hơn tôi tưởng tượng nhiều, tôi do dự một lúc, ngầm nghĩ có nên nói ra về lần trước đi quán bar cùng Dao Dạo có bát gặp Tân Phúc, một cuộc điện thoại ngắt ngang đối thoại của chúng tôi, lời nói đến miệng hoàn toàn bị tôi nuốt trôi lại xuống bụng.

Cuộc gọi là từ ba mẹ tôi, hỏi về vấn đề tôi và Lục Kính Đình đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi thì tiệc kết hôn chuẩn bị khi nào tổ chức.

Ba mẹ tôi đều là người nông thôn, tư tưởng bảo thủ, thời đó tầm mười tám mười chín tuổi là kết hôn, ăn một bữa cơm dẫn về nhà ra mắt là đã thành con dâu, ở cùng nhau cả đời mà không có giấy chứng nhận cũng có, vào thời đại của họ, nếu đã quyết định ở cùng nhau thì sẽ dân về nhà ra mắt bạn bè người thần ngay lập tức.

Tôi nói với họ qua một thời gian nữa, chắc chắn họ không thể chấp nhận được. Lục Kính Đình ở ngay bên cạnh tôi, trong phòng rất yên ắng, giọng nói trong điện thoại tôi nghĩ chắc anh cũng có thể nghe thấy được. Tôi nhìn anh, không chờ tôi nói tiếp, anh đã lấy điện thoại đi, nói với ba mẹ tôi là tháng sau, lúc này ba mẹ tôi mới không nói gì thêm.

Kết thúc cuộc gọi, anh đưa lại điện thoại cho tôi. Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh vẫy vẫy tay. “Không cần điện thoại nữa hả?"

Tôi kéo tay anh xuống, ném điện thoại lên giường: “Vừa nãy anh nói với ba mẹ em là tháng sau tổ chức tiệc kết hôn sao?" “Hôn lễ quyết định tổ chức vào tháng sau, anh hiểu rõ tính cách của ông già nhà anh, lời nói ra rồi thì không có lý gì rút lại nữa, một là dàn xếp ổn thỏa, hai là mất mặt, em cảm thấy ông ấy sẽ chọn cái nào ?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Phía nệm giường bên cạnh tôi lún sâu xuống, Lục Kính Đình chống tay, nằm nghiêng bên cạnh nhìn tôi, sâu thẳm trong mắt lộ rõ nụ cười tinh ranh, nhìn vào đặc biệt giống một con cáo mặt cười. “Anh tinh ranh như thế ba anh có biết không?" “Chắc là không biết đâu, chỉ mình em biết thôi."

Lục Kính Đình vừa dứt lời, cười giống như một con cáo giảo hoạt, giơ tay kéo tôi ôm vào lòng anh.

Ngày thứ hai lúc tỉnh giấc đã là buổi trưa, phục vụ trên du thuyền xuyên suốt hai bốn giờ, tối hôm trước chơi đến khuya, vì thể những người đến giờ này mới thức cũng không nhiều,

Lục Kinh Đình đến văn phòng, nói có một cuộc họp từ xa phải tham dự, bảo tôi dùng cơm trước. Tôi đến nhà hàng, trong đó rất ít người, chỉ có vài bàn đang dùng bữa

Tôi tìm vị trí trong cùng bên cạnh cửa sổ, chọn món xong phục vụ mang lên một ly nước cốt chanh. Một lúc sau nhà hàng dần dần nhiều người hơn.

Có hai người phụ nữ ngôi đối diện xéo cách bàn tôi không xa, chọn món xong, giọng nói của họ truyền đến bên tại tôi: “Cô có nhớ người đàn ông tối qua thua thể thảm còn nhận bừa quan hệ với người khác hay không?" "Sao ấy? “Chồng tôi tối qua về có nói, nói anh ta không hề nhận bừa, đúng là anh họ thật ấy, chả là em họ anh ta là người của cậu ba thì phải." “Cậu ba ư?" Cô ta kinh ngạc thốt lên, không tránh khỏi những ánh mắt xung quanh nhìn đến, cô giả vờ tằng hằng một tiếng, hạ thấp tổng giọng: "Vậy không bình thường, bám được cậu ba, thân phận chắc chắn từ chim sẻ hóa phượng hoàng ngay, ai thèm nhận những thân thích nghèo hùi xưa nữa. “Đúng vậy, chắc là sự mất mặt, dùng tiền tống khứ anh ta đi, sau đó anh ta giống như đồng tử xả tiền vậy, tối qua lại đi cờ bạc, nguyên một đêm thua trắng tay tiếp “Còn có kẻ ngốc thế sao? “Thi đó. “Thua hết bao nhiêu vậy?” “Cỡ vài chục tỷ ấy, thua rồi anh ta cũng không thương tiếc, nổi đêm nay sẽ lại tiếp tục, chắc là xem cô em họ đó thành máy rút tiền rồi, quan trọng là vận may anh ta đúng là tệ, chơi mười vẫn thua hết bảy tám ván, tôi nghĩ tối nay có thể đổi vài đồng xu, tìm anh ta chơi vài vận." Cô ta vừa nói, hai người vừa nhìn nhau rồi cùng lúc cười phá lên.

Tay tôi bằng khựng lại, tối qua tôi được Lục Kính Đình bông rời đi, vốn không thể xảy ra việc anh ấy đưa tiền cho anh ta.

Anh ta đã dùng nhà xe đi cầm rồi, dựa vào bản thân anh ta không thể nào kiếm ra tiền được nữa, khả năng duy nhất chỉ có thể từ Kiều Lam.

Cho dù tôi không muốn dây dưa có quan hệ gì với Vương Thiết Kiên, nhưng hiện tại trên du thuyền này ai nấy đều biết anh ta là anh họ của tôi rồi, nếu anh ta tiếp tục quậy phá, nhất cử nhất động của anh ta đều được người khác gần mắc lên người tôi

Kiều Lam vốn không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng, nhất là người có quan hệ với tôi nữa, cô ta có lòng tốt mới là lạ đó.

Tôi vỗ mạnh đôi đũa lên bàn, vị trí của tôi sâu trong góc, bình thường vốn không thể phát hiện ra tôi, tôi vỗ một cái thế này, người phụ nữ trước mặt vô thức nhìn về phía tôi, khi nhìn thấy tôi, mặt cô ta lướt qua một giây ngỡ ngàng, do dự một hồi tựa như nghĩ ra thân phận của tôi, cô ta bỗng trừng to đôi mắt.

Người phụ nữ ngồi đối diện cô ta còn đang huyền thuyền không ngừng, nhìn vẻ mặt cô ta giống như gặp ma vậy, quơ quơ tay: "Tôi đang nói chuyện với cô, cô nhìn gì mà nhìn đến mức mất hồn vậy?”

Cô ta chỉ chỉ tôi.

Cô kia thuận theo phương hướng quay đầu lại, nhìn thấy tôi, giật mình hốt hoảng nhảy ra khỏi ghế: "Cô... sao cô lại nghe lén chúng tôi nói chuyện?

Cô ta chỉ thắng mặt tôi, chắc là lý sự củn nên giọng nói rất bé. “Ngay từ đầu tôi đã ngôi ở đây, hai người nói chuyện lớn tiếng như thế, tôi không muốn nghe thấy cũng khó"

Tôi nhìn qua họ một lượt: "Cô có chắc là tối qua anh họ tôi thua hết vài chục tỷ không?” “Chắc chắn chắc chắn.

Tôi ngơ người, thấy tôi không kiểm chuyện với cô ta, vội gật đầu khẳng định.

Tôi ra khỏi nhà hàng ngay lập tức, Tân Gia Kiệt và Lục Kinh Đình đi với nhau, tôi chỉ còn cách tìm ông quân sự hỏi phòng của Vương Thiết Kiên. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nhưng khi ông quản sự dẫn tôi đến trước cửa phòng anh ta và gõ cửa thì gõ mấy lần cũng không thấy động tĩnh gì bên trong. “Chắc là vẫn còn đang ngủ."

Ông quản sự phỏng đoán nói, tôi lắc đầu: "Không thể nào, cho dù đang ngủ thì tiếng động lớn như thế cũng bị đánh thức rồi chứ! Một là anh ta nghe thấy rồi, cố ý không mở cửa ra gặp tôi, hai là không có trong phòng"

Chỉ có hai khả năng này. “Vậy phải làm sao?" “Ông có chìa khóa không?” Tôi nghiêng đầu hỏi.

Có “Mở cửa. "Nhưng nhưng mà "Tối qua ông cũng thấy rồi đó, đây là anh họ tôi, anh ta còn mượn tiền tôi nữa, phòng anh ta có gì mà tôi không thể vào chứ?"

Tôi nói xong, ông ta ngầm nghĩ một hồi liền mở cửa cho tôi, vào trong tìm quanh một vòng mới phát hiện Vương Thiết Kiến không có trong phòng, tôi nhờ ông quản sự đi tìm.

Ông ta lập tức cho người kiểm tra camera, hơn mười phút sau có người đến báo cáo với tôi là tìm thấy rồi, anh ta lại đi đến phòng bạc rồi.

Tôi cho người dẫn đường, người đó dan tôi đi một mạch đến nơi, vừa vào cửa đã thấy Vương Thiết Kiến ngồi bên bàn cược cùng người đàn ông thăng hết tiền anh ta đợt trước.

Người đàn ông đó tuổi tác cũng khá lớn, vừa nhìn đã cho người khác có cảm giác thâm sâu, nhất là lần trước Vương Thiết Kiến thua đậm như thế, sống chết đòi quyt mà ông ta còn dâm tiếp tục chơi với anh ta, đủ để hiểu rằng, ông ta vốn không xem Vương Thiết Kiên là cái định gì.

Hoàn toàn ăn đứt anh ta.

Tôi đến gần, thần sắc hai người trên bàn cược tôi thấy rất ro.

Người đàn ông đó cầm bài trên tay, vẻ mặt thản nhiên, còn Vương Thiết Kiên, trên tay cầm ba lá bài, cầm thôi đã run, trên trấn vã đầy mồ hôi.

Anh ta cầm bài, từng chút từng chút xòe ra, chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được anh ta căng thẳng đến mức nào. Trong mắt anh ta chỉ có những lá bài trên tay, ngay cả khi tôi bước đến gần cũng không phát hiện, người đàn ông đối diện

Úp bài cả buổi không mở, chắc chắn át chủ bài của anh ta không tệ, nhưng anh ta xem trước đó rồi, chỉ biết bị động mà không ngừng thêm đồng xu.

Người đàn ông đó úp bài liên tục ba lần, Vương Thiết Kiên có chút hoảng loạn: "Rốt cuộc ông có mở hay không? Cứ tiếp tục úp mãi thế, không lẽ ông có thể khẳng định chắc chắn rằng át chủ bài của ông lớn hơn tôi?" “Không chắc, nhưng tôi không thiếu tiền, một là cậu mở bài tôi, nếu chờ tôi mở bài cậu thì cậu còn phải chờ lâu, hoặc là trực tiếp showhand luôn.” Người đàn ông vừa đẩy hết các chồng đồng xu bên tay, vừa lơ là nói

Vương Thiết kiên nuốt nước bọt, ánh mắt đang hoảng, tôi nhìn bên cạnh tay anh ta, đồng xu không còn bao nhiêu, có vẻ như định bụng quả quyết liều một phen cuối, mắt nhìn thấy anh ta định đẩy hết ra, tôi trực tiếp đến gần, giật lấy bài trên tay anh ta, anh ta đang chăm chủ liền bị người khác ngắt ngang, sắc mặt trầm xuống ngay. “È! Làm gì đó?"

Anh ta trừng to mắt, giơ tay định giật lại.

Tôi lùi một bước đưa tay về sau xé nát bài. "Tân Ái Phương Em điên rồi sao?” Anh ta trừng mất hết thẳng vào mặt tôi.

Tôi nhìn những đồng xu trên bàn, hỏi: "Những đồng xu này từ đâu anh có?"

Sắc mặt Vương Thiết Kiên đơ ra, ngượng ngùng quay đầu đi: "Của anh." "Hừ!" Tôi lạnh lùng cười khẩy. “Nếu bản thân anh còn tiền thì hôm qua đã không cầu xin tôi, tôi hỏi anh thêm một lần nữa, tiền này từ đầu anh có? Nếu anh còn không khai thì tôi sẽ đi tố giác với người khác là anh ăn cấp xu, cho người ném anh xuống biển ngay lập tức.

Tôi dứt lời liên quay người, anh ta mới vội vàng đuổi theo chặn tôi lại. "Anh nói, anh nói, đây là do bạn em đưa anh" “Bạn? Bạn nào?” “Chính là cô gái đó đó, tên Kiều. Kiều gì đó" “Kiều Lam?” “Ừm.” Anh ta gật đầu lia lịa “Anh lấy bao nhiêu? “Không bao nhiêu!” "Không bao nhiêu là bao nhiêu?” Tôi trầm giọng hỏi, anh ta cũng nghe ra là tôi thật sự đang nóng giận, không dám giấu tôi, đưa tay giơ ra bảy ngón. “Hơn hai trăm tỷ?" Tôi nóng giận đến mức giọng nói nâng cao lên một tông.

Anh ta cúi đầu.

Tôi lôi anh ta quay người đi ra ngoài, người đàn ông ngôi đối diện lúc này liên đứng dậy, chặn đường, ông ta nhìn tôi, trầm giọng nói: "Thường nói người đứng xem bài không nên lên tiếng, quý cô đây phá hoại ván cược của chúng tôi rồi lỗi người đi như thế không hay lắm đầu

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!