Lần trước có một nữ sinh viên hỏi tôi, làm nhân tình thì phải chú ý điều gì? Tôi nói với cô ta: “Điều tối kỵ nhất khi làm nhân tình là tham lam và huênh hoang Mà tôi thì đã phạm vào cả hai điều này.
Cô gái trẻ vừa mới vào ngành, không hiểu chuyện, cậy mình có vòng ba quả đào mà bám vào một ông quan chức tại to mặt lớn để định trèo cao. Kết quả, cô ta bị vợ cả tóm được, khâu tiệt phía dưới lại, cả người máu me be bét. Tương lai rộng mở phía trước đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Cái nghề làm nhân tình này ấy à, biết bao người phụ nữ thầm mơ giấc mơ giàu sang hão huyền, nhưng có mấy ai thành công?
Tiêu Dao cũng được xem như là một kẻ lợi hại trong ngành. Cô ấy còn có biệt danh là “Miệng Thơm”
Kỹ thuật dùng miệng rất lợi hại, đàn ông nào đến miệng cô ấy đều ào ào tặng cô ta túi xách, trang sức hàng hiệu... Năm ngoái, cô ấy may mắn cặp kè với một giám đốc ngân hàng. Một năm đổi ba nhà, nạo thai sáu lần. Tháng trước là lần thứ sáu.
Sau đó, bác sĩ nói tử cung của cô ấy quá mỏng, không thể làm mẹ được nữa. Sau khi xuống khỏi bàn phẫu thuật, cô ấy liền suy sụp.
Cô ấy nói cô ấy vẫn còn trẻ, lại có nhiều tiền như vậy, cũng định quay về quê kinh doanh, nhưng không thể làm một người phụ nữ toàn vẹn nữa. Đây chính là nỗi bi ai của ngành nhân tình, thế mà lại có vô số cô gái trẻ đẹp tìm đủ mọi cách để bước vào cái ngành này.
Còn tôi, cũng là một ả nhân tình giống như bọn họ.
Chỉ khác là, kim chủ của tôi là một cảnh sát, vì vậy thân phận của tôi càng phải giấu kỹ. Người quen tôi đều biết tôi có chỗ dựa vững chắc, gọi tôi một tiếng “Chị Phương”, nhưng đều không biết người phía sau tôi là ai.
Đa số thời gian rảnh rỗi tôi đều hẹn một số chị em trong ngành tụ tập đi mua sắm. Nhưng những nơi dành cho giới thượng lưu mà đám phu nhân giàu có hay đến tôi đều cố gắng tránh xa, nếu vô tình chạm mặt bà cả, khó tránh được xảy ra chuyện.
Tôi cứ tưởng cuộc sống sẽ mãi êm đềm như vậy, cho đến khi tôi gặp phải biến cố vào sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của mình, khiến cuộc sống về sau của tôi hoàn toàn đảo lộn.
Hôm đó, tôi hen đám Tiêu Dao đón sinh nhật ở Thành Kích Tình. Đúng như tên gọi của nó, đây chính là một nơi để ăn chơi sa đọa. Đầu năm nay, không chỉ có đàn ông thích đến đây, đến phụ nữ còn chơi ác hơn cánh đàn ông. Vì thế việc làm ăn của đám trai bao càng ngày càng phất.
Hôm đó, mỗi người các cô gọi hai tên trai bao. Tiêu Dao nói, trước giờ luôn bị đàn ông chơi, bây giờ có tiền rồi nên cũng muốn thử khoái cảm chơi đàn ông.
Đám trai bao cũng rất có mắt nhìn, thấy bọn tôi mở mấy chai Louis XIII thì nhanh chóng chia nhau mỗi người ngồi xuống một bên, chỉ đầu hôn đó, ngoan ngoãn ninh bợ như thằng cháu trai.
Lo ngại thân phận đặc biệt của kim chủ, nên tôi không dám chơi lớn như vậy. Tôi chỉ gọi một tên trai bao ngồi uống rượu với tôi. Nhưng tôi không ngờ lại đen đủi như vậy, chỉ một lần buông thả hiếm hoi mà đã gặp chuyện.
Bên ngoài phòng bao bỗng trở nên hỗn loạn, có người la lên: “Bọn cớm đến rồi!”
Tôi xuống đến cầu thang thì nhìn thấy một đám cảnh sát đang lục soát đến chỗ chúng tôi.
Người dẫn đầu trong đám cảnh sát tôi đã gặp mấy lần, đó là cấp dưới của kim chủ tôi, tên là Trần Dương. Nếu để anh ta báo chuyện tôi tìm trai với kim chủ, những ngày tháng yên bình của tôi cũng chấm hết.
Tôi thầm chửi thề một tiếng, quay người chạy trốn.
Tôi chạy lên tầng thượng thì không còn đường đi nữa. Bên dưới vẫn còn rất náo loạn. Trông thấy có người sắp lên chỗ mình, tôi cuống lên, trực tiếp vọt vào trong phòng bao lớn nhất.
Ánh sáng trong phòng rất tốt, không bật nhạc. Tôi không thể ngờ được rằng bên trong lại có người, còn là đàn ông!
Anh ta dựa lưng lên tường. Trong mùi khói thuốc nồng nặc trong phòng, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Đôi mắt sắc lạnh của anh ta nhìn đăm đăm vào tôi.
Trực giác của tôi mách bảo anh ta không phải người tốt. Khi tôi xoay người định chuồn thì một vật lạnh lẽo chĩa vào gáy tôi.
“Đứng im!”
- ----------------------