Giản Tang Du nhìn Thiệu Khâm, Thiệu Khâm cũng nhìn chằm chằm cô, cả hai đều không nói nên lời.
Nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, Giản Tang Du lặng lẽ nghiêng đầu sang chổ khác, nắm khăn giấy nghẹn ngào không nói câu nào. Thiệu Khâm thở dài, tay nắm lấy bờ vai của cô, giọng nói hơi ôn hòa:” Anh biết hết tất cả.”
Trong lòng Giản Tang Du có một chút đau thương, chờ đến lúc bình tĩnh trở lại mới ngẩng đầu nhìn anh:” Chúng ta không thể nào.”
Đôi mắt đen của Thiệu Khâm tối lại, tay nắm trên vai của cô thêm chút lực:” Mẹ anh không quản được anh, anh cũng không cho phép em nghĩ lung tung.”
Hai mắt đẫm lệ của Giản Tang Du nhìn anh rất lâu, từ từ dựa vào bờ vai của anh, cúi đầu nói gần như mơ màng:” Thiệu Khâm, anh không hề để ý đến quá khứ của em sao? Anh sẽ bị chế nhạo, sẽ bị người khác khinh thường___”
Cô không muốn Thiệu Khâm đi đến hoàn cảnh này. Gia đình Thiệu Khâm như vậy, làm sao có thể bao dung cho cô.
Thiệu Khâm nắm chặt quả đấm, ngón tay thon dài che một một bên mặt cô, kéo cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt của anh:”Khinh thường ư? Lúc anh mới vừa nhập ngũ cũng bị người ta xem thường. Bất kể anh làm cái gì, người ta đều cảm thấy anh chỉ là tên lính nhảy dù dựa vào quan hệ gia đình. Thế nhưng anh muốn cảm ơn những cái khinh thường này của người ta, không có bọn họ, anh không thể có hôm nay.”
Giản Tang Du sững sờ, trong đôi mắt đen nhánh vẫn mọng nước ướt át.
Thiệu Khâm véo cằm của cô, nói cứng rắn “Giản Tang Du, em hãy nghe cho kỹ, trừ khi chính miệng anh nói không cần em, nếu không ai cũng không có tư cách quyết định thay anh.”
Đau khổ trong mắt của Giản Tang Du không hề giảm, Thiệu Khâm bị cô nhìn đến khó chịu, tay nắm dưới cằm càng thêm chút sức:” Hiểu không?”
Giản Tang Du lắc đầu: ” Không hiểu.”
Thiệu Khâm chép miệng, dở khóc dở cười, nghiêm mặt nhìn cô: ” Không rõ chổ nào? Trước kia không phải rất thông minh sao?”
Giản Tang Du nghiêm túc nhìn lại anh:” Anh có biết lời đồn đáng sợ bao nhiêu không? Có thể phá hủy cuộc sống một con người, một gia đình! Em không muốn anh bị người khác cười chê.”
Mặt Thiệu Khâm không hề thay đổi nhìn cô vài giây. Đột nhiên khuôn mặt sáng sủa giãn ra, cười ra tiếng, nhìn cô tha thiết:” Em yêu anh như vậy ư?”
Giản Tang Du bị giọng nói trầm ấm của anh trêu chọc, gương mặt cũng nóng lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em đang nói nghiêm túc với anh.”
Tâm trạng vui vẻ của Thiệu Khâm thả lỏng, từ từ dựa sát vào thành ghế, tay chân dài bị gò ép không thoải mái, dứt khoát đưa chân ra kẹp chân Giản Tang Du.
Giản Tang Du quay đầu lườm anh.
Thiệu Khâm kề sát tai cô nói mờ ám:” Yêu anh thì ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ.”
Giản Tang Du nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, năm tháng không lưu lại nhiều dấu vết trên mặt anh. Chàng thanh niên khi xưa đã lột xác hoàn toàn, trên gương mặt cũng tràn đầy khí khái của người đàn ông trưởng thành.
Thật sự cô có thể dựa vào anh sao? Có đôi lúc, cô cũng cần một cánh tay an toàn….
Tay Thiệu Khâm phủ lên đầu cô, cố chấp ấn đầu cô vào vai mình:” Nhìn thử xem, có cảm giác an toàn không.”
Khóe môi của Giản Tang Du cong lên, mắt nhắm lại:”Ngu ngốc.”
***
Đường xe mất gần cả ngày, xe buýt tốc độ cao rất nhanh đã trở về thành phố N. Màn đêm đầy sao lấp lánh, đi ra khỏi bến xe đã gặp một cơn gió lạnh. Thời tiết càng ngày càng lạnh, dần dần đã gần đến cuối thu, Thiệu Khâm cởi áo khoác ngoài khoác lên cho Giản Tang Du, siết chặt bờ vai cô đi ra ngoài: “Anh đưa em về nhà, buổi tối ngủ cho ngon giấc, những thứ khác cứ giao cho anh.”
Giản Tang Du lo lắng ngẩn đầu:” Anh không nên cãi nhau với mẹ anh.”
Thiệu Khâm im lặng đi về phía trước, bước chân thong thả vững vàng, môi mỏng khẽ lay động:”Em đừng lo lắng.”
Làm sao Giản Tang Du có thể không lo lắng? Lần trước vô tình nghe được Thiệu Khâm và Cố Dĩnh Chi nói chuyện điện thoại, chính là dáng vẻ giương cung bạt kiếm, có thể đoán được quan hệ của hai người không tốt.
Hiện tại vì mình lại giống như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô sửa cổ áo quân phục, dừng chân nhìn chằm chằm Thiệu Khâm:” Em không hi vọng quan hệ của hai người càng tệ hơn, các người là người một nhà, bất luận là mâu thuẫn gì, tấm lòng người mẹ đều đáng tôn trọng.”
Thiệu Khâm bất ngờ nhìn cô, ngay sau đó đưa tay vuốt vuốt những sợi tóc mềm mại của cô. Giọng nói ôn hòa mê hoặc:” Trước kia cảm thấy em đối với Mạch Nha rất dữ, thực ra em mới đúng là người mẹ tốt.”
Giản Tang Du liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, nhướng mày gay gắt:” Không được nói sang chuyện khác.”
Thiệu Khâm cười, bàn tay to lớn giữ chặt những ngón tay của cô, dắt cô bước đi:” Em nói số anh có tốt đến mức ở dưới lầu nhà em gặp phải phóng viên hay không?”
Đầu Giản Tang Du đầy vạch đen:” Anh rất muốn gặp họ?”
Thiệu Khâm cười quay đầu khẽ liếc cô một cái:” Đoán xem?”
Đã trễ thế này, chắc chắn là không có phóng viên nào còn ngồi chờ. Dù tin tức mới của Giản Tang Du có giá trị cỡ nào thì cô cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Thiệu Khâm tiễn cô đến dưới lầu, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, vì vậy hôn lên môi cô: “Ngày mai tìm em.”
Giản Tang Du đưa áo khoác lại cho anh, không nhịn được nói dài dòng:” Đừng nổi giận với mẹ anh.”
Khóe môi Thiệu Khâm nhếch lên, hoàn toàn ôm cả người cô vào lòng, ánh mắt nóng bỏng nhìn xuống:” Hôn anh một cái, lúc về anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với mẹ.”
Làm Giản Tang Du phẫn nộ:” Có liên quan gì đến em? Tại sao em phải chịu thiệt.”
Thiệu Khâm nhíu mày vô tội:”Không phải là anh chịu thiệt à? Có vẻ là em thích anh hơn anh thích em đó.”
Câu trả lời của Giản Tang Du chính là ném cái áo khoác quân phục vào mặt anh!
***
Lần này về thẳng trụ sở quân khu, anh tin tưởng chắc chắn Cố Dĩnh Chi đã được người khác cho biết biết được tin tức anh về thành phố N. Cho dù anh không lộ mặt bà cũng chủ động tìm anh, chi bằng tự mình xuất hiện.
Quả thật Cố Dĩnh Chi đang ở nhà chờ anh, khi nhìn thấy anh vào nhà, bà khẽ ngước mắt:”Thiệu đại đội trưởng thực đúng là nhàn hạ, cứ cách hai ba ngày lại chạy về nhà, vậy mà Kiều Nghị lại không xử phạt con.”
Thiệu Khâm không để ý đến sự kỳ quái của bà, cởi nút áo, ngồi trên sô pha, đơn độc đối diện với bà, bày ra tư thế đàm phán: “Mẹ ép Giản Tang Du như vậy có lợi gì cho mẹ chứ?”
Cố Dĩnh Chi yên lặng nhìn anh:” Muốn cô ta tự động rời xa con. Mẹ đều đã điều tra chuyện ở trung học của tụi con. Bây giờ con vẫn còn si mê người phụ nữ này, không thể nào chủ động buông tay, cho nên mẹ đành phải ra tay với cô ta.”
Lòng Thiệu Khâm bùng lên một đốm lửa, ánh mắt trong veo lạnh lùng: “Thực sự mẹ muốn đối với con như vậy sao? Rốt cuộc con có phải là con của mẹ hay không? Mẹ kiếp, con chưa từng thấy qua người mẹ nào lại ép con mình đến như vậy!”
Dáng vẻ Cố Dĩnh Chi bình tĩnh nhìn anh:” Muốn xem giấy khai sinh sao?”
Thiệu Khâm cười lạnh một tiếng, đáy lòng bi thương dần dần yên lặng: “Từ khi con được sinh ra, mẹ đã chăm sóc con được một ngày chưa? Hiện tại dựa vào đâu lại đi khắp nơi lấy thân phận người mẹ ép buộc con, mẹ xứng sao?”
Cố Dĩnh Chi ném tập hồ sơ lên bàn trà, rốt cuộc gương mặt cũng giận dữ.
Trong phòng chỉ còn lại không khí lạnh như băng của cuộc đối chọi gay gắt giữa hai mẹ con. Bà chậm rãi đứng lên, nhìn xuống Thiệu Khâm từ trên cao: “Bằng việc mẹ sinh ra con, con là con trai trưởng của Thiệu gia gương mẫu, luôn luôn trong sạch, không thể sống chung với loại phụ nữ có thân phận không chấp nhận được như vậy.”
Thiệu Khâm nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn bà.
Cố Dĩnh Chi còn nói:” Năm sau lão Hình đã về hưu, nếu con lấy Hình Tịnh, chừng hai năm sau vừa đúng lúc thăng chức___”
“Được rồi!” Thiệu Khâm giận không kiềm chế được, đứng lên nhìn Cố Dĩnh Chi khó tin, “Trong mắt mẹ ngoại trừ sỉ diện, thanh danh, tiền đồ, còn có cái gì gọi là tình thân hay không? Cũng đúng, loại người như mẹ, ngay cả con mình cũng lợi dụng, cháu thì là gì chứ.”
Cố Dĩnh Chi từ từ rũ mắt xuống, tao nhã ngồi xuống một lần nữa:” Chú hai của con đã bị thanh tra Ban Kỷ Luật theo dõi từ lâu, lúc này chúng ta loại bỏ quan hệ với bọn họ là tốt nhất. Lúc trước con giúp Thiệu Trí không ít việc, mẹ sợ con bị liên lụy trong đó.”
Thiệu Khâm giận quá hóa cười, giễu cợt nói:”Ngược lại muốn nghĩ chu toàn giúp con à.”
Cố Dĩnh Chi thản nhiên:” Dĩ nhiên, mẹ là mẹ con, tự nhiên phải giúp con nghĩ tất cả.”
Thiệu Khâm cảm thấy có nói tiếp với mẹ anh cũng chẳng có kết quả gì. Bất kể về phương diện nào, bọn họ cũng không thể có chung cách nhìn, anh đứng dậy không nói thêm nữa, nhấc chân đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Cố Dĩnh Chi nhìn theo bóng lưng anh,” Người phụ nữ kia tìm con tố cáo hả?”
Thiệu Khâm nhíu mày, không kiên nhẫn xoay người nói: “Cô ấy không kinh khủng như mẹ nghĩ vậy đâu.”
Nụ cười trên mặt Cố Dĩnh Chi đặc biệt chói mắt:” Lúc trước mẹ đã nói, không trở về quân đội thì kết hôn. Bây giờ con chạy về đây, mẹ cho rằng con lựa chọn cái thứ hai.”
Thiệu Khâm im lặng nhìn Cố Dĩnh Chi, một lúc sau vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu:” Tốt, kết hôn đúng không? Được, vậy thì kết hôn.”
Cố Dĩnh Chi ngạc nhiên liếc anh một cái.
Khuôn mặt Thiệu Khâm trầm tĩnh tối tăm, kiêu căng đứng cách mấy bước:” Mẹ chọn cái ngày tốt, đưa hộ khẩu cho con, đến lúc đó kêu Ngô bí thư nói cho con biết là được, chỉ là điền đơn ký tên, bất cứ lúc nào con cũng đều ok.”
Lông mày nhỏ nhắn của Cố Dĩnh Chi nhíu lại, nhìn anh phiền muộn.
Thiệu Khâm không dừng lại giây nào, đôi chân dài nhanh chóng đi ra khỏi gian phòng trống rỗng lạnh lẽo này – Cả tuổi thơ và thời kỳ trưởng thành của anh đều trải qua ở đây.
Lúc đó, anh không có người thân, không có bạn bè, trong nhà chỉ có bảo mẫu và lính cần vụ lâu lâu đưa đồ đến. Anh leo trèo đánh nhau với mấy đứa bé trong quân khu, bởi vì tuổi còn nhỏ nên bị thương, khóe miệng bầm tím, chỉ có bảo mẫu lớn tuổi tìm thuốc thoa cho anh.
Trung thu và tết dương lịch nhìn nhà người khác hòa thuận vui vẻ, một mình anh và bà bảo mẫu ăn một bàn gọi là bửa cơm đoàn viên, nhìn cha và mẹ anh trên tv an ủi công nhân và binh lính khắp nơi.
Thiêu Khâm chán ghét chính mình lại sinh ra trong một gia đình lạnh lẽo như vậy. Anh khát khao có một tình cảm đơn thuần ấm áp, giống như……..giống cảm giác ở cùng Giản Tang Du và đứa nhỏ kia.
Thiệu Khâm lấy điện thoại ra, đứng ở dưới bóng đèn đường mờ nhạt bấm số. Khi đối phương nhấc máy, anh không hề do dự, lập tức mở miệng:” Giản Tang Du, chúng ta kết hôn đi.”