Mùa đông năm ấy, đêm trước lễ Giáng Sinh, thời tiết lạnh thấu xương, nhưng không ngăn được nhiệt tình của tuổi trẻ.
Diệp Thanh nói chuyện về cô bạn gái gần nhất của anh ta, muốn giới thiệu nên mời mọi người tới quán bar chơi.
Tô Lạn dựa vào lồng ngực của Dịch Tu Văn, cầm bàn tay anh thưởng thức, miệng lẩm bẩm: " Sao cái tên đấy lại thích mấy nơi như thế...?"
Dịch Tu Văn cười một tiếng: "Tên đó sinh ra đã thích... ở trước mặt nữ sinh ba hoa"
Từ khi cùng Diệp Thanh quen biết tới nay, thấy bên cạnh anh ta có không ít nữ sinh.
"Vậy lần này mang theo bạn gái, chẳng lẽ nghiêm túc?" Cô giương mắt nhìn về phía anh.
Anh lắc lắc đầu:
"Cùng lắm là hai tháng"
"Tại sao?"
"Anh không nhớ cậu ta đã mang tới trước mặt bao nhiêu bạn gái, không ai vượt qua hai tháng."
Dịch Tu Văn nhìn phía ngoài cửa sổ xe, vài bông tuyết bay lất phất trong không khí, đêm nay đường phố náo nhiệt, trên đường đọng lại vài bãi tuyết trắng, vì đây là đêm bình an nên hai bên đường nhiều quán nhỏ bán đầy táo nhìn qua rất đẹp.
"Đúng là hoa hoa công tử..." Tô Lạn nhịn không được mỉa mai anh ta.
Dịch Tu Văn bỗng kêu dừng xe.
"Làm sao vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh hôn một cái trên trán cô: "Chờ anh một lát."
Tô Lạn chống trán lên cửa xe, nhìn hình bóng thon dài của anh hoà vào dòng người, chỉ một lúc sau, trong tay cầm một bó hoa quay lại.
Bó hoa được bọc rất tinh xảo bao lấy vài quả táo, điểm vài bông hoa hồng xung quanh.
Thật sự là... có hơi lãng mạn.
Tô Lạn không nhịn được bật cười, Dịch Tu Văn có chút xấu hổ, anh chọn trong nhiều bó hoa lấy ra một bó này, trên đường nhiều hàng như vậy nhưng anh chọn một cửa hàng cao cấp nhất.
Tô Lạn nhận lấy, sờ tay anh thấy lạnh, vừa rồi không mặc áo khoác chạy ra ngoài chắc đã đông lạnh rồi.
Cô nắm lấy tay anh vuốt ve, nhìn bộ dạng xấu hổ lại không nhịn nổi cười, nhưng giọng nói đau lòng: "Anh có lạnh không..."
Anh cũng nắm bàn tay cô, kéo người ôm vào trong lòng: "Không lạnh."
Giúp anh phủi vài bông tuyết dính trên người, rồi cúi đầu xem bó hoa trong ngực.
Ôm bó hoa lẫn quả táo , trên mặt tràn đầy ngọt ngào: "Hoa rất đẹp, lần sau không chuẩn bị lại mua cho em nhé."
Cô gái thúi ... Dịch Tu Văn quay cằm cô lại, kề môi hung hăng mút một ngụm.
Vẫn là hội sở lần trước, Dịch Tu Văn nắm tay cô đi vào phòng, bên trong nhiều người cả trai lẫn gái đang ngồi, thấy hai người đi vào tiếng hít vào không khí xen lẫn kinh ngạc.
Ngày đó khi trận bóng qua đi, việc hai người ồn ào huyên náo một trận, truyền ra bao nhiêu phiên bản, nhưng hôm nay hai người nắm tay nhau xuất hiện ở trước mặt mọi người, vậy là đã công khai.
Không ít người bắt đầu thì thầm to nhỏ, tâm trạng của Trần Khả và Cố Tư Nguyên đều không được tốt.
"Ai chà, hai người ở bên nhau rồi." Vẫn là Diệp Thanh phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, anh ta đã sớm biết và tính tới hình ảnh ngày hôm nay.
Dịch Tu Văn kéo tay Tô Lạn ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh, anh ta ôm lấy cô gái ăn mặc sεメy bên cạnh, giới thiệu với mọi người:
"Đây là bạn gái tôi, Lưu Dĩnh."
Lưu Dĩnh nhìn qua lớn tuổi hơn so với bọn họ một chút, Tô Lạn nhìn cô ta cười cười, không nghĩ tới Lưu Dĩnh mời cô uống một ly, cô vội xua tay:
" Mình không uống được rượu"
"Có chuyện gì hả Tô Lạn, không cho Diệp thiếu gia chút mặt mũi?" Diệp Thanh ôm vai Lưu Dĩnh, cà lơ phất phơ nhìn cô.
Dịch Tu Văn liếc mắt nhìn anh ta, tiếp lấy ly rượu Lưu Dĩnh đưa qua thay cô uống.
Diệp Thanh đấm anh một quyền: "ha ha, giỏi thật ."
Tô Lạn nghĩ, loại người như Diệp Thanh hẳn là sẽ thích một cô gái ngây thơ ngoan ngoãn, chứ không phải khẩu vị nặng như thế này.
Cô không nhịn được ngắm trộm Lưu Dĩnh, cô ấy mặc một chiếc váy sam bó sát người, trước ngực gồ lên khe rãnh hình dạng rõ ràng, thật là to, chắc phải cỡ D....