Tô Lạn nói, cô và Dịch Tu Văn thời gian này đã ở bên nhau, nhưng vẫn không hiểu được mỗi ngày cùng nhau đi học, rồi cùng nhau về nhà, thân mật tới mức ôm ấp hay là hôn môi, nhưng từ "thích" vẫn chưa nói ra. Vậy nên cô bị vây hãm một bên cảm thấy ngọt ngào, một bên lo sợ cho rằng đây chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng, mối quan hệ không minh bạch này tự nhiên đến lúc sẽ phải kết thúc.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tiết cuối cùng là tiết tự học, Tô Lạn bị máy sưởi thổi ra luồng khí ấm mơ màng sắp ngủ.
Tay chống đầu, nhàm chán nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, mấy cây cổ thụ ven đường đã rụng hết lá xác xơ tiêu điều, chỉ còn lại mấy cành khô rung lên bần bật trong gió lạnh.
Lại một làn gió thổi qua, bay theo vài bông tuyết lác đác rơi trên cửa sổ.
Tuyết đầu mùa của năm nay.
Từ bàn học móc ra chiếc di động, gửi cho Dịch Tu Văn một tin nhắn "Tuyết rơi."
Cùng lúc thấy tin nhắn anh giửi tới.
"Tuyết rơi."
Cô nhìn hai tin nhắn giống nhau như đúc trên màn hình, có một chút ngọt ngào lan tới đầu quả tim. Không bao lâu, anh lại nhắn tiếp một tin nhắn:
"Hôm nay về muộn một chút, mình cùng bọn Diệp Thanh, Tư Nguyên chơi bóng."
Tô Lạn quay đầu sang bên cạnh nhìn Diệp Thanh đang gối lên bàn ngủ ngon lành:
"Tuyết rơi mà cũng đá bóng à?"
Anh ta trả lời rất nhanh:
"Chơi bóng rổ, không vấn đề."
Cô nhìn màn hình cười ngây ngốc, quên mất còn có sân bóng rổ.
"Được."
Diệp Thanh như đồng hồ sinh học tỉnh dậy trước lúc chuông tan học reo lên một phút.
Anh ta nhét sách vở lung tung vào cặp, quay sang bên cạnh hỏi Tô Lạn:
"Muốn đi xem A Văn chơi bóng phải không?"
Kéo khoá của ba lô, cô gật đầu đáp lại: "Ừm."
"Ha ha ha," anh ta cười lưu manh nói " Vậy thì cậu nên chuẩn bị tâm lý cho tốt."
" Vì sao?"
"Đến lúc đó cậu sẽ biết"
Thật là, úp úp mở mở.
Tới sân bóng rổ, Tô Lạn mới biết vì sao Diệp Thanh lại như nói như vậy.
Trong nhà bóng huyên náo ồn ào, trên sân ngồi hai mươi ba mươi người toàn là nữ sinh, ánh mắt hoa đào đua nở nhìn mấy nam sinh trên sân bóng.
Cô liếc mắt thấy Dịch Tu Văn đang cùng Cố Tư Nguyên khởi động cho trận đấu.
Do chơi bóng nên rất nóng, anh mặc một chiếc áo cộc tay và quần thể thao màu đen. Vì chạy nên tóc mái rối loạn, anh tuỳ ý đưa tay lên vuốt ra sau. Một màn này chọc cho mấy cô gái liên tục thét lên chói tai.
"Bọn họ bắt đầu khởi động, cậu tìm chỗ ngồi đi mình qua đó đây"
Diệp Thanh quay đầu nói với cô.
"Được."
Những vị trí ở phía trước đều đã có người, cô nhìn bên cạnh Trần Khả không có ai, trong lòng do dự một lát cũng không muốn qua đó, quay sang tìm đại một chỗ phía sau ngồi xuống.
Diệp Thanh vào tập hợp cùng hai người, Dịch Tu Văn nhìn xung quanh, bây giờ mới nhìn thấy Tô Lạn ngồi sau một đám người, nhếch khoé miệng lên không dấu vết cười với cô một cái.
Mấy nữ sinh ngồi phía trước bỗng sôi nổi gào lên: "Mẹ nó, Dịch Tu Văn đang nhìn ai, anh ấy nhìn qua chỗ bọn mình đúng không? đúng không? Aaaaaa!"
Trận đấu bắt đầu, ba người một đội đấu với ba người ban tám, nghe nói hay chơi bóng cùng nhau, Tô Lạn không hiểu bóng rổ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra đội Dịch Tu Văn Diệp Thanh Cố Tư Nguyên phối hợp rất ăn ý, ba người kia không phải là đối thủ của họ.
Hiệp một kết thúc, Dịch Tu Văn phát một đường bóng rất đẹp, động tác lưu loát, đầu ngón tay rũ xuống, dưới ánh đèn, xương ngón rõ ràng đẹp cực kì. Bóng rơi vào rổ đúng lúc tiếng còi vang lên, Dịch Tu Văn quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện ra một tia đắc ý.
Tim đập nhanh một nhịp.
Bên cạnh đã có mấy nữ sinh cầm chai nước chuẩn bị trước, vừa kết thúc chen chúc tiến đến.
Tô Lạn ngồi tại chỗ tay chống cằm nhìn, cô nghĩ mình nên lại đưa nước cho Dịch Tu Văn không, nhưng lại tưởng tượng sẽ gây chú ý hai người cũng chưa xác định quan hệ...
Cô vẫn nên an phận ngồi tại chỗ thì hơn.
Ba người họ bị nhiều nữ sinh vây quanh. Dịch Tu Văn trên mặt không có cảm xúc, giơ tay lên vuốt tóc trên trán, Tô Lạn nhìn anh đang có chút mất kiên nhẫn.
Diệp Thanh lại rất thích thú, trong lòng ngực ôm vài chai nước. Cố Tư Nguyên tránh được mấy cô gái, chạy chậm tới dừng lại trước mặt cô.
Anh ta gỡ kính xuống, trên kính có vài giọt mồ hôi, so với dáng vẻ văn nhã lúc trước, lúc này lộ ra dáng thiếu niên trong sáng, hơi thở phì phò mang theo nụ cười nói với cô:
"Tô Lạn, có nước không?"
"A?" Tô Lạn tay vẫn chống đầu phản ứng chậm nửa giây, mở ra balo ở bên cạnh, cô cảm giác được có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, có chút quẫn bách nhưng không tưởng tượng nhiều, nghĩ đưa anh ta nước uống thì được rồi, tay run run lấy ra một bình giữ nhiệt màu hồng phấn:
"Mình chỉ có cái này, nước ấm."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!