Thế nào cô càng khóc lại càng hăng?
Dịch Tu Văn có hơi bất đắc dĩ, tính tình cũng nhẫn nại ở bên cạnh cô, anh không an ủi, chỉ có thể giúp cô lau nước mắt. Động tác trên bàn tay anh mềm mại, tiếng khóc của Tô Lạn cũng dần dần dừng lại nhưng vẫn không ngăn được tiếng nức nở.
Tô Lạn vẫn luôn nhìn anh, bất giác phát hiện ra khoảng cách của hai người rất gần, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà hắt lên người anh, toàn bộ ánh mắt và con người đều trở nên nhu hòa, khiến cô có thể an tâm rước mặt anh làm ra vẻ.
Nhìn vào đôi mắt anh, cô thấy được bóng mình bên trong đôi con ngươi màu đen sâu thẳm, mặt đỏ lên ánh mắt rời dần xuống phía dưới, cái mũi cao thẳng, còn có.... Môi.
Cô nuốt nuốt nước miếng.
"Dịch Tu Văn" cô đột nhiên mở miệng gọi tên anh, kẹt trong giọng mũi.
"Mình có thể hôn cậu không?"
"Hôn một cái sẽ không khóc nữa."
Dịch Tu Văn cảm thấy lồng ngực mình nghẽn lại.
Không chờ anh phản ứng lại, cô liền đưa môi mình lên.
Đôi môi mát lạnh chạm nhẹ môi anh.
Thật là mềm.
Dịch Tu Văn trợn tròn mắt, nhìn cô vì khẩn trương mà chớp chớp hàng mi cong, lông mi vẫn còn vương nước mắt đuôi mắt đều mang màu hồng nhạt.
Nụ hôn này chỉ lướt qua rồi dừng lại, cơ hồ như không phải là một cái hôn. Lá gan nhỏ của Tô Lạn chỉ đủ dán môi mình vào, sau đó không dám dừng lại lâu lắm, hai người vừa mới tách môi nhau ra thì một bàn tay to đã ấn gáy của cô lại, anh áp tới nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi hồng.
Không giống vừa nãy, anh nhẹ nhàng vân vê cạy môi răng cô ra quấn lấy đầu lưỡi.
Hai người môi lưỡi dây dưa, không ngừng trao nhau nước bọt, tê tê dại dại,ngứa ngáy lan tới đầu quả tim. Tô Lạn bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, tay bắt lấy vạt áo anh nắm chặt, nỗ lực đáp lại nụ hôn này, tới khi không còn không khí để thở nhẹ nhàng giãy giụa một chút.
Dịch Tu Văn rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra, chống trán mình lên trán cô thở dốc, sau đó giương mắt nhìn cô. Trong ánh mắt còn sót lại sương mù mênh mông hơi nước, gương mặt ửng hồng, hơi thở vẫn còn hổn hển sau nụ hôn.
Hầu kết anh lăn lộn "Còn khóc không?" thanh âm khàn khàn.
Tô Lạn lắc lắc đầu.
"Vậy lại khóc chút nữa đi." Anh nói, ngay sau đó lại hôn lên.
Nụ hôn này vừa kết thúc, Tô Lạn đã hoàn toàn mềm nhũn trong ngực anh, đưa tay sờ sờ sờ môi có chút sưng, đầu đặt trên vai anh cúi xuống nhìn vạt áo, chiếc áo sơ mi phẳng phiu bị nắm đã nhăn nhúm, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lại.
Mình vừa cùng Dịch Tu Văn hôn môi.
Nghĩ tới đây, trái tim không thể khống chế, cô khiếp sợ nghĩ lại thời gian vừa rồi, ngọt ngào thân mật chỉ thuộc về hai người, càng sợ anh nghe được tiếng tim đập như trống trong ngực mình.
Dịch Tu Văn dắt tay cô trở lại phòng học, cầm quần áo cùng cặp sách của cô đi ra cửa. Lúc này sân trường đã yên tĩnh không còn một bóng người, trời vẫn chưa tối hẳn, hai bên đèn đường đã sáng lên, ngẫu nhiên lại nổi lên một làn gió thoải mái, thổi bay sợi tóc cô, thổi bay đám lá rơi rụng trên mặt đất, phát ra tiếng xào xạc rung động.
Tô Lạn được Dịch Tu Văn dắt tay, chậm rì rì đi ra cổng trường, cô đi phía sau cách anh nửa bước, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên có thể thấy sườn mặt anh.
Đây không phải là đang nằm mơ sao?
Theo anh ngồi lên xe, đi ngang qua tiệm thuốc anh bảo tài xế dừng lại, một người xuống xe.
Không bao lâu, anh xách theo túi đồ trở lại.
"Đưa tay đây." Anh nói
Tô Lạn vươn tay phải cho anh, bị anh vỗ nhẹ một cái.
"Tay trái."
Cổ tay trái đã sưng lên, anh đổ chút thuốc hoa hồng ra lòng bàn tay, bao lên chỗ bị sưng to nhẹ nhàng xoa nắn.
"Đau..." Nóng rát, cô không nhịn được rụt lại một chút.
"Đau không?"
" Có."
"Vậy nhẹ một chút."
Lòng bàn tay anh nóng lên, động tác nhẹ nhàng, đau đớn mau chóng biến mất, mang đến một luồng nhiệt nóng bỏng cùng thoải mái.