Đã bao lâu rồi cô chưa gặp lại Dịch Tu Văn?
Tô Lạn nhẩm tính trong lòng, ồ... đúng là đã rất lâu rồi, bốn năm lẻ chín tháng, vậy nên lần này gặp lại nhìn thấy anh vẫn có hơi xa lạ.
Trông anh vẫn gầy như trước nhưng tóc mái đã dài thêm, mặc một bộ tây trang phẳng phiu, tay nâng ly rượu qua loa ứng phó với người khác, đầu ngón tay hơi gõ gõ vành ly. Tuy rằng bộ dáng thong dong như vậy, nhưng Tô Lạn biết anh đang không còn kiên nhẫn.
Tô Lạn rất hiểu Dịch Tu Văn.
Cô có thể hiểu được mỗi biểu cảm của anh, Dịch Tu Văn là một người tự phụ và kiêu ngạo, vì anh hiểu rằng bề ngoài của mình có bao nhiêu ưu tú.
Anh dường như không để ai vào mắt, đặc biệt những con người có mục đích riêng, không biết tính tình của anh tới gần hàn huyên bắt chuyện, nhưng Dịch Thu Văn sẽ không biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn của bản thân ra ngoài, anh vẫn thản nhiên thoải mái tiếp thu câu chuyện.
Nhìn xem, một con người dối trá.
Anh nhìn lướt qua Tô Lạn, nhưng ánh mắt không hề dừng lại một giây.
Ánh mắt này làm cho Tô Lạn hơi tức giận, cô nũng nịu rúc vào lòng người đàn ông bên cạnh, nhưng đôi mắt lại dán lên người anh. Anh nhẹ nhàng ôm eo người phụ nữ đi cùng, cúi đầu bên tai cô nàng nói gì đó, sau đó chạm ly rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn rồi xoay người rời đi.
Lúc này mới đi là đã cho cô nàng đó chút mặt mũi rồi.
Tô Lạn buông ly rượu trên tay, đi theo.
Dưới tầng hầm bãi đỗ xe, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen dừng ở trong góc, cửa sổ đang mở, Dịch Tu Văn ngồi trong xe hút thuốc, tài xế đang đứng chờ ở bên ngoài.
Bãi đỗ xe trống trải vang lên tiếng giày cao gót cộp cộp, cô gái mặc một thân lễ phục màu đen bó sát eo, vòng eo thọn vừa bằng một nắm tay có thể ôm hết, chếch theo triều góc xe đi tới, nắm lấy tay nắm cửa kéo ra, ngồi vào ghế sau.
Ghế sau loại xe này rất rộng, vì vậy cô ngồi quỳ xuống giữa hai chân người đàn ông, rút điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng ném ra ngoài, đóng lại cửa sổ đang mở, bàn tay mảnh khảnh sờ lên đai lưng quần, thuần thục cởi ra, móc ra thứ đang căng phồng giữa háng, nó đã cương lên một đống, tay khe khẽ vuốt ve lên xuống.
Cô ngồi quỳ giữa hai chân anh, hơi ngẩng đầu dương mắt lên, một đôi mắt mị hoặc câu người.
"Đang đợi em sao?"
Dịch Tu Văn không trả lời cô, khóe miệng hơi cong cong, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Rõ ràng là anh đang cười, nhưng có cảm giác lạnh thấu xương.
"Cô nàng kia là ai vậy?" Hôm nay cô ta vẫn luôn kéo tay anh, làm anh kiễn nhẫn đi theo lâu như vậy.
"Có quan trọng à?" Có thể mấy năm nay hút thuốc nhiều, trước đây giọng nói của Dịch Tu Văn trong trẻo nhưng bây giờ trầm khàn hơn rất nhiều, như tiếng đàn dương cầm du dương rất có cảm xúc.
"Hỏi chút thôi." Cô không nhìn anh, chuyên tâm với động tác đang làm.
Cự vật trong tay cô đã cương lên, một bàn tay khó mà nắm hết, cái miệng nhỏ của cô mở ra ngậm đồ vật vào trong miệng.
"Đó là....ừm... vị hôn thê của tôi" Dịch Tu Văn mặt vẫn không biến sắc, nhưng âm thanh đã khàn hơn một chút.
"Rất xinh đẹp." Đồ vật của anh dính chút son môi, Tô Lạn vươn đầu lưỡi ra liếm thứ to và dài từ gốc tới ngọn.
Xinh đẹp, tuy không phải là nhan sắc kinh diễm tuyệt mỹ, nhưng trông rất dịu dàng. Cô ấy với Tô Lạn hoàn toàn khác nhau.
Tô Lạn là một mỹ nữ sống động, nét đẹp mị hoặc từ trong xương cốt, sóng mắt lưu chuyển, ngũ quan lạnh lùng mị hoặc, đàn ông đều thích loại không tầm thường này.
"Cũng được." Anh nheo mắt lại, cái miệng nhỏ mềm mại ấm áp bao lấy anh, làm hô hấp thâm trầm chậm lại.
Sau đó hai người không lên tiếng, Tô Lạn một lòng một dạ giúp anh khẩu giao, nhưng lại như trong bóng tối phân cao thấp với anh, dùng mọi kỹ xảo của bản thân. Đồ vật trong miệng quá lớn, cái miệng căng phồng, hai má nhô lên hình dạng của nó, cô tận lực phun ra nuốt vào, hàm miệng hơi mỏi cũng không hề dừng lại.
Từ trên cao nhìn xuống, bởi vì lễ phục màu đen trái ngược với làn da tuyết trắng bóng loáng của cô lộ ra bên ngoài, tóc dài đã búi lên, càng tô thêm vẻ đẹp cần cổ thon dài, đem sự mị hoặc này bày ra cho anh xem, cô quỳ sát dưới chân, trong miệng ra vào ƈôи ŧɦịŧ, trên tay cũng không ngừng ve vuốt nó.
Nhớ lại thời gian trước đây hai người vẫn còn bên nhau, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ ngây ngô cái gì cũng không hiểu, hiện tại một thân hấp dẫn như thế này toát ra từ trong xương cốt. Cái miệng nhỏ bao vây lấy ngọc hành thật chặt chẽ, đầu lưỡi lúc thì đảo qua mã mắt, qυყ đầυ mẫn cảm. Dịch Tu Văn hít sâu một hơi, ấn đầu cô đỉnh sâu một chút, trực tiếp vào tới cổ họng, làm Tô Lạn tràn ra nước mắt.
Vẫn thấy chưa đủ, anh bắt đầu nhích vòng eo, mỗi cú thúc đều nâng lên ra vào chỗ sâu nhất, Tô Lạn hai tay đặt trên đùi anh lùi lại muốn trốn, lại bị tay anh đè đầu lại, cổ họng bị đỉnh phát đau, khỏe miệng chảy ra chỉ bạc trong suốt, ánh mắt vừa thống khổ lại mê ly.
"ôh ôh..." Chọc vào rút ra mấy chục cái, Dịch Tu Văn bắn tất cả trong miệng cô, vừa nhiều lại đặc, tuy cô đã nuốt xuống hết, nhưng vẫn không kịp, một chút trào ra ngoài.
Dịch Tu Văn rút từ miệng cô ra, vẫn còn chưa mềm xuống, để bên khóe miệng cô chọc chọc, anh muốn cô nuốt hết thì thôi, một giọt cũng không chừa.
Tô Lạn tùy ý anh, liếm sạch sẽ.