Chu Cẩn biết được tên của phòng trà là “Long Tĩnh Ngạn” qua lời khai của Phi Phi, địa chỉ ở đầu phố Vũ Chấn trong quận Hạ Thành.
Phố Vũ Chấn nằm ở rìa quận Hạ Thành, là nơi kết hợp giữa thành thị và nông thôn.
Địa bàn nơi đây có nhiều thành phần tạp nham, tệ nạn xã hội, an ninh lỏng lẻo. Biển hiệu phòng trà Long Tĩnh Ngạn nằm kẹp giữa nhiều cửa hàng, trông sơ sài không có gì đặc sắc.
Chu Cẩn không biết nhiều về tình hình bên trong phòng trà nên không dám tùy tiện xông vào bắt người. Vì thế nên nguyên một ngày cô chỉ bí mật nấp ở một góc gần phòng trà, quan sát nhân viên ra vào.
Trong xe, ngón tay Chu Cẩn gõ gõ lên vô lăng, ánh mắt hướng về phía phòng trà bên kia đường. Nhiệm vụ cắm điểm theo dõi thường đi kèm với sự chán ngắt và buồn tẻ trong khoảng thời gian dài, cần phải có đủ kiên nhẫn.
Theo dõi đã nửa ngày trời rồi, mắt Chu Cẩn bắt đầu trở nên đau rát cay xè, cô cúi đầu gục mặt vào tay lái nghỉ ngơi. Từ góc độ của cô, vừa hay có thể nhìn thấy Giang Hàn Thanh ở ghế lái phụ.
Vẻ mặt anh trầm tĩnh, chăm chú nhìn phía phòng trà. Có lẽ anh bất giác nhận ra Chu Cẩn đang mệt mỏi, liền thản nhiên với tay lấy chiếc bình giữ nhiệt màu đen đưa cho cô.
Chu Cẩn: “…”
Có trời mới biết tại sao Giang Hàn Thanh lại mang thứ này đi công tác! Nó không nặng sao?
Cô ngoan ngoãn cầm lấy, uống hai ngụm nước trắng ấm, thoải mái thở hắt ra một hơi.
Cô hỏi: “Anh có mệt không?”
Theo lẽ thường mà nói thì nếu như không phải người trong ngành cảnh sát, sẽ rất khó để nhanh chóng thích nghi được với công việc nhàm chán vô vị này.
Nhưng Giang Hàn Thanh lạip lắc đầu nói: “Anh không mệt.” Nếu như Chu Cẩn biết Giang Hàn Thanh từng phải ở một căn phòng cai nghiện khép kín nhỏ hẹp, đối diện với bốn bức tường trống rỗng, từng phải trải qua quãng thời gian biết bao cơ cực, thì cô sẽ cảm thấy không mấy ngạc nhiên với sự kiên nhẫn của anh.
Chu Cẩn nói: “Thật ra em biết, anh không sợ bản thân gặp nguy hiểm, mà sợ để em một mình bên ngoài không an toàn.”
Tay Giang Hàn Thanh bóp trán, anh mỉm cười với Chu Cẩn, giống như đang nói cuối cùng thì em cũng hiểu rồi.
Chu Cẩn nói: “Nhưng em đã nói rồi. Em không sợ bọn chúng tới, chỉ sợ chúng không tới mà thôi, để cho chúng ta không phải tốn nhiều thời gian đi truy bắt nữa.”
Cô vươn tay ra, vỗ nhẹ vào vai Giang Hàn Thanh nói: “Vậy nên anh không cần lo lắng cho em, cũng đừng xem nhẹ em, nếu anh thật sự mệt thì về nghỉ ngơi đi, một mình em canh là được rồi.”
Kéo dài thời gian và sức lực của Giang Hàn Thanh, cô luôn cảm thấy bản thân mình có lỗi.
“Không được.” Có vẻ như Giang Hàn Thanh rất nghiêm túc nói, “Anh ở một mình, sẽ lại suy nghĩ linh tinh không biết vợ mình đang làm gì, vậy chi bằng cứ để anh ở cạnh em đi.”
Chu Cẩn: “… Giáo sư Giang, sao lại nghe như anh đang trông chừng em đi chơi thế?”
Giang Hàn Thanh bật cười, nắm lấy tay Chu Cẩn. Đường nét khuôn mặt anh thật sự rất đẹp, vì tính cách hướng nội, bình thường trên mặt luôn tỏ ra thờ ơ, ít biểu cảm, nhưng khi anh cười, dung mạo xinh đẹp này như có sức sống, mang phong thái cởi mở hơn. Lòng bàn tay anh khô khốc, áp lên mu bàn tay cô khiến nhiệt độ càng ngày càng cao.
Anh nói, “Thật đấy.”
Nếu ý tứ của câu vừa rồi có chút đùa cợt, Chu Cẩn chỉ miễn cưỡng mỉm cười, nhưng bây giờ anh nghiêm túc đáp lại câu này, sẽ giống như một người thường lầm lì, luôn kín đáo đến mức độ nhất định, đột nhiên thốt ra một câu nói vui, không ai có thể nghi ngờ tính xác thực của câu nói đó, thật sự quá khó để phản bác lại.
Sắc mặt Chu Cẩn đỏ bừng, lảng tránh ánh mắt của Giang Hàn Thanh, mãi lâu mới ngoảnh lại nhìn về phía phòng trà Long Tĩnh ở bên kia đường. Khoảng ba bốn phút sau, có một người từ trong phòng trà đi ra.
Chu Cẩn đã thêm nét cuối cùng cho từ “Chính” trong sổ tay của cô.
Cô nghi ngờ thở dài: “Tại sao chuyện làm ăn ở phòng trà này lại tốt như vậy?”
Giang Hàn Thanh im lặng một lúc, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, kiểm tra lại thời gian. Anh nói: “Trong ba tiếng, phòng trà lần lượt tiếp 54 khách, hơn nữa sau khi bọn họ đi vào đều không thấy ra”.
Chu Cẩn cắn bút nói: “Không phải, 25 người trong số đó đã ra rồi.”
Giang Hàn Thanh lắc đầu: “Dáng vẻ và quần áo không giống.”
“…”
Chu Cẩn quan sát tình hình ra vào của mọi người để biết khi nào phòng trà có ít người qua lại nhất và những người cố định trong quán, xác nhận danh tính và các mối quan hệ xã hội của “anh Hồng” càng sớm càng tốt. Còn đâu ngoài ra, cô không mấy chú ý đến các chi tiết vụn vặt.
Sau khi Giang Hàn Thanh nhắc nhở, sự hoài nghi của Chu Cẩn vẫn không giảm bớt. Nhìn chung mặt bằng phòng trà không thể chứa nhiều khách hàng cùng một lúc như vậy được, lẽ nào còn có “hầm bí mật”?
Tuy tên anh Hồng này là ma cô nhưng mở phòng trà này chưa chắc đã là nơi mua bán dâm. Bây giờ trời chưa tối mà đã có 54 khách hàng bước vào, số lượng quá đông.
Vậy thì còn có một khả năng khác.
Chu Cẩn nói: “Chẳng lẽ có hầm sòng bạc dưới lòng đất?”
Giang Hàn Thanh đồng tình với suy đoán của cô, nói: “Anh nghĩ vẫn nên cần sự giúp đỡ của đội bảo an khu vực này.”
Chu Cẩn không nghĩ đó là một ý kiến
hay, ở thành phố Hoài Quang, tên của Giang Hàn Thanh gần giống với ôn thần (vị thần gieo rắc bệnh dịch, gieo tai hoạ cho người), đi đâu cũng gặp đen đủi.
Nhưng Chu Cẩn lại vô cùng ngưỡng mộ anh, suy cho cùng thì ôn thần cũng là thần rồi.
Đúng lúc này, bên tai Chu Cẩn vang lên tiếng huýt sáo lẳng lơ, “Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy hai người.”
Vì để cho thoáng nên cô không đóng cửa sổ xe, người phụ nữ khom lưng xuống, đặt cánh tay trắng nõn lên cửa kính xe, kéo kính râm, nhìn vào mắt Chu Cẩn.
Đó là Phi Phi.
Chu Cẩn hơi nhíu mày: “Sao lại là cô?”
“Đừng căng thẳng thế chứ, tôi không đến để tố cáo các người.” Phi Phi chớp mắt, “Tôi quên nói với cô, hình như anh Hồng có mở sòng bạc ở đây. Các người cẩn thận không bị đánh đó nha. Cô đó, mồm nhanh hơn não, có thể đánh lại được họ không……”
Cô quay sang hôn gió Giang Hàn Thanh, nhưng lại không nhìn thẳng vào anh, mà chỉ nói với Chu Cẩn: “Chỉ là người đàn ông của cô đẹp trai như vậy. Làm hỏng cái dung nhan này thật sự đáng tiếc đó.”
Giang Hàn Thanh: “…”
Chu Cẩn phì cười: “Cám ơn đã nhắc nhở, tôi cũng biết rồi.”
Phi Phi hỏi: “Vậy cô định làm thế nào?”
Chu Cẩn nói: “Nếu cô có thể chỉ ra tên nào là anh Hồng, thì sẽ giúp ích nhiều hơn đấy.”
Phi Phi nhếch miệng nói: “Tôi cung cấp thông tin cho mấy người và kéo anh Hồng vào? Này cô cảnh sát, tôi còn phải kiếm ăn ở đây, kéo anh Hồng vào rồi, những tên mà sống nhờ bữa ăn của anh ta sẽ gϊếŧ chết tôi mất.”
Đương nhiên Chu Cẩn biết mặt trái của việc này, vì thế nên sau khi Phi Phi cho biết địa chỉ của phòng trà tối hôm đó, Chu Cẩn cũng không truy hỏi thêm nữa.
Nhưng cô ta lại xuất hiện ở đây, là điều mà Chu Cẩn không ngờ tới.
Chu Cẩn hỏi: “Vậy sao cô còn đến đây? Chỉ để báo cho tôi biết chuyện sòng bạc thôi à?”
Phi Phi khịt mũi: “Chắc tôi bị điên? Hoặc có thể tôi bị cô làm cho cảm động. Nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa có ai hỏi tôi có lạnh hay không. Cảnh sát, có muốn chơi tập thể nữa không? Tôi không lấy tiền đâu.”
“… Được rồi, không vui vẻ gì đâu, nếu cô còn nói nữa, tôi sẽ trực tiếp đem cô đến đồn cảnh sát.” Chu Cẩn vung tay khước từ sự quấy nhiễu của cô ta.
Phi Phi trợn mắt: “Vô vị.”
Chu Cẩn nói tiếp: “Tôi tìm anh ta để hỏi một vài chuyện khác nữa, nên sẽ không làm to chuyện trong đó đâu.”
Phi Phi suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Vậy thì thế này, tôi đến phòng trà ngồi. Khi anh Hồng đến thì tôi sẽ ra ám hiệu cho hai người, còn chuyện sau đó như nào thì tôi không có liên can gì đâu đấy.”
Chu Cẩn gật đầu nói: “Cám ơn.”
Phi Phi đeo kính râm lên, lắc eo, sải bước qua đường đầy quyến rũ, đi vào phòng trà Long Tĩnh Nhạn.
Sắc trời dần âm u, trong phòng trà cũng sáng lên những ngọn đèn trắng, đằng sau bức tường kính sáng choang này, có thể lờ mờ trông thấy Phi Phi đang nghịch điện thoại trên chiếc ghế sô pha bằng tre.
Chu Cẩn tập trung quan sát động tĩnh của phòng trà. Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên bụng phệ từ xa đi tới, bước vào phòng trà. Phi Phi nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy cánh tay của người đàn ông với một nụ cười rạng rỡ. Hai người sát lại gần nhau, dường như Phi Phi đang làm nũng với gã ta, người đàn ông đó cũng mỉm cười và vỗ nhẹ hai má cô ta đầy cưng chiều.
Họ nói với nhau chưa được vài câu, người đàn ông bước vào phòng, một lúc sau, Phi Phi cũng ra khỏi phòng trà và vươn vai về phía họ đang đỗ xe. Chu Cẩn biết người đàn ông đó chính là anh Hồng.
Giang Hàn Thanh thận trọng hỏi cô: “Em thật sự muốn tự mình đi vào bắt người sao?”
Anh đoán sẽ có một vụ ẩu đả sắp xảy ra, đưa tay nới lỏng cà vạt.
Chu Cẩn nói: “Em không ngốc. Tự dưng gây náo nhiệt như vậy sẽ khiến người trong sòng bạc chạy hết. Lợi dụng lúc hỗn loạn đó, Anh Hồng sẽ chạy càng nhanh hơn.”
Giang Hàn Thanh nhướng mày bất ngờ.
Chu Cẩn lấy thẻ cảnh sát trong túi ra, bỏ vào túi áo khoác, nói tiếp kế hoạch của mình: “Khi anh Hồng ra ngoài, chúng ta sẽ bám sát hắn, tranh thủ lúc vắng người, lấy áo trùm đầu đánh hắn một trận, hỏi gì nói đấy, khai hết ra.”
Giang Hàn Thanh: “…”