Diêu Vệ Hải mời Đàm Sử Minh ngồi xuống, đích thân nói rõ cho ông ấy biết công việc của mình trong đội chuyên án về vụ ‘8.17’ những năm vừa qua.
“5 năm trước, giáo sư Giang Hàn Thanh đóng vai trò là người cung cấp thông tin, giúp cảnh sát chúng tôi tìm ra nơi ẩn náu của Thích Nghiêm. Bởi vì sau vụ thảm sát ‘8.17’, Cục công an thành phố đã ngay lập tức ra lệnh dựng lên các trạm kiểm soát ở đường giao lộ, Thích Nghiêm cùng đám đàn em tay sai không thể rời khỏi Hải Châu, cho nên bọn chúng đã lưu lại một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố hơn một tháng.”
“Sau đó tôi đã đích thân dẫn người đi triển khai chiến dịch truy bắt, vốn dĩ muốn bắt sống bọn chúng, không ngờ đám người này lại liều mạng chống trả, trong lúc giao tranh, chúng tôi đã bắn chết bốn tên tội phạm ngay tại chỗ, trong đó có Thích Nghiêm.”
Ông ta đang cố tình bỏ qua những chi tiết không quan trọng, chẳng hạn như việc Thích Nghiêm không phải do bọn họ bắn chết.
Lúc đó Diêu Vệ Hải đem theo người xông vào, mùi máu tanh hôi bốc lên, phả vào mặt bọn họ. Thời tiết oi bức khiến mùi máu càng thêm nồng đậm, khung cảnh khắp nơi thật quỷ dị.
Giang Hàn Thanh quay lưng về phía cửa, không nhìn ra bất kỳ vết thương nào. Chỉ có nửa thân hình chìm xuống, tay chân khẽ run rẩy, không biết là do sợ hãi hay là vì đau đớn.
Tay phải cầm súng không thể cầm chắc được, liền dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, chĩa thẳng vào một người.
Thích Nghiêm đứng cách đó không xa, giơ hai tay lên, làm ra dáng vẻ đầu hàng. Nhìn thấy có người xông vào, hắn ta ung dung khẽ mỉm cười.
Diêu Vệ Hải thấy vậy liền hét lớn: “Giang Hàn Thanh, đừng bắn!”
Có vẻ như Giang Hàn Thanh phản ứng rất chậm, anh từ từ quay đầu lại.
Đôi mắt thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt.
Trong lòng Diêu Vệ Hải kinh hãi, mơ hồ nhận ra trạng thái của Giang Hàn Thanh có gì đó bất thường. Nhưng trong tình huống như vậy ông không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn.
Ông thở phào nhẹ nhõm, thầm than: Thật may, Giang Hàn Thanh vẫn còn sống.
Nghĩ rằng Thích Nghiêm đã đầu hàng, mắt thấy trong tay hắn không có bất kỳ vũ khí nào, Diêu Vệ Hải ra lệnh cho hai cảnh sát vũ trang qua bắt Thích Nghiêm, còn ông thì đi về phía Giang Hàn Thanh.
Ngay khi ông vươn cánh tay ra muốn lấy lại khẩu súng từ trong tay Giang Hàn Thanh, Thích Nghiêm đứng cách đó không xa nở một nụ cười ma mãnh.
Môi của hắn ta mấp máy, giống như đang nói gì đó với Giang Hàn Thanh.
Mặc dù thần thái của Giang Hàn Thanh vẫn rất điềm tĩnh và tỉnh táo, nhưng trong chớp mắt Diêu Vệ Hải nhìn thấy hốc mắt của anh trở nên đỏ ngầu.
Cánh tay của anh càng run rẩy rõ hơn. Anh quay người lại, ổn định tư thế, khống chế lực đẩy về, hướng cây súng về phía Thích Nghiêm “đoàng đoàng đoàng đoàng!” Liên tục bốn phát bắn!
Ba phát vào ngực, một phát ngay giữa ấn đường.
Máu tươi bắn tung tóe, Thích Nghiêm chết ngay tại chỗ.
Anh ra tay với tốc độ cực nhanh, khiến mọi người có mặt ở hiện trường đều không kịp phản ứng.
Diêu Vệ Hải hoảng hốt: “Cậu làm cái gì thế?!”
Không có tiếng trả lời. Một giây sau đó, Giang Hàn Thanh liền trực tiếp ngã xuống.
Trong quá trình kiểm tra tâm lý và đánh giá tinh thần, Giang Hàn Thanh giải thích lý do tại sao anh lại nổ súng vào thời điểm đó – anh bị tiêm ma túy quá liều, thần trí bất ổn.
Diêu Vệ Hải đã ký vào bản báo cáo, về chuyện này, không ai được truy cứu đến cùng.
…..
Diêu Vệ Hải trầm mặc một lúc.
Trước ánh mắt tò mò của Đàm Sử Minh, ông tiếp tục nói: “Sau khi chiến dịch truy bắt kết thúc, chúng tôi tiếp tục điều tra danh tính của bốn người đó, nhanh chóng phát hiện ra tên thật của một người trong số chúng là Phùng Hoà. Người này có tiền án tiền sự, từng bị bắt vì tội buôn bán súng trái phép.
Thông qua mạng lưới quan hệ của Phùng Hoà, phía cảnh sát lại phát hiện thêm hắn ta có quan hệ mật thiết với một người môi giới, tên là Hạ Văn.”
“Theo như bạn bè của Phùng Hoà nói, Hạ Văn này có thể cung cấp những loại hàng hoá mà trên thị trường không bán. Chẳng hạn như ma túy, súng ống, động vật hoang dã, thậm chí cả trẻ em, số lượng lớn nhỏ đều có hết.”
Lông mày Đàm Sử Minh nhăn lại.
Sau khi Diêu Vệ Hải thăng chức, Đàm Sử Minh được điều từ nơi khác đến Hải Châu giữ chức vụ đội trưởng đội trọng án, vụ án này cũng chỉ được nghe nói qua.
Bây giờ nghe đến cái tên Hạ Văn, Đàm Sử Minh liền nghĩ ngay đến Lại Chính Thiên – hung thủ của vụ án xả súng sát hại Quan Linh, anh họ của hắn tên là Hạ Vũ.
Hạ Văn? Hạ Vũ?
Trong lòng ông còn vài khúc mắc, nhưng cũng không tùy tiện lên tiếng dò hỏi, chỉ chăm chú lắng nghe.
Diêu Vệ Hải cho biết: “Chúng tôi nghi ngờ còn có một chuỗi giao dịch quy mô lớn đứng sau lưng Hạ Văn. Để tóm gọn triệt để băng nhóm tội phạm này, 5 năm trước chúng tôi đã bắt đầu kế hoạch nằm vùng với mật mã là ‘Tàng Phong’.”
“Thời điểm đó Hạ Văn đang phải ngồi tù ở Cổ Hoa với tội danh gϊếŧ người không thành, tôi liền nhân cơ hội này cử ‘Tàng Phong’ đi tiếp cận hắn. Vốn dĩ cho rằng có thể nhanh chóng tìm ra manh mối, nhưng lại không ngờ ở Hải Châu còn có một vùng nước sâu không thấy đáy như vậy.”
Giọng điệu của Diêu Vệ Hải nghiêm túc, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, như thể đang bị một thứ gì đó bóp nghẹt.
Đàm Sử Minh nhíu mày khó chịu, cúi đầu liếc nhìn dòng chữ ghi chú trên mặt bàn. Ông hỏi: “Đây có phải là tin tình báo do ‘Tàng Phong’ gửi đến không?”
Diêu Vệ Hải gật đầu. “Sau nhiều năm trinh sát nằm vùng của ‘Tàng Phong’, chúng tôi cũng đã cơ bản biết được, nhóm người gây ra vụ cướp súng ‘8.17’ đến từ một tổ chức tội phạm do Lão Bọ Cạp cầm đầu.”
Đàm Sử Minh cầm bút lên theo thói quen, tiện tay ghi lại những điểm thông tin mấu chốt mà Diêu Vệ Hải nói.
“Lão Bọ Cạp, họ tên thật, tuổi và tướng mạo đều không rõ. Sau vụ án cướp súng, hắn vẫn không có động tĩnh gì. Hắn ta có rất nhiều thuộc hạ chân rết, hoạt động ở khắp mọi nơi, chủ yếu là buôn bán ma túy. Người nắm giữ thị trường ở Hải Châu chính là Hạ Vũ – chủ tịch của Hậu cần Hằng Vận.”
Đàm Sử Minh nghe xong lập tức thở dài trong lòng, không ngờ suy đoán của mình lại được xác thực nhanh đến vậy.
Ông quay qua xác nhận với Diêu Vệ Hải: “Hạ Văn và Hạ Vũ là hai anh em sao?”
“Không sai.” Diêu Vệ Hải nói: “Lão Bọ Cạp, Thích Nghiêm, Phùng Hoà, Hạ Văn, Hạ Vũ. Bọn chúng đều cùng thuộc một băng nhóm tội phạm.”
Ông dùng ngón tay gõ gõ vào mẩu giấy trên mặt bàn: “Lần giao dịch ở bến Kim Cảng này, chúng ta có cơ hội một lưới tóm hết bọn chúng.”
Đàm Sử Minh dần ý thức được chuyện này không hề đơn giản. Ông ngồi thẳng lưng dậy, nghiêm nghị hỏi: “Vậy ông cần tôi làm gì?”
Diêu Vệ Hải dừng một lát.
Ông tháo kính xuống, dùng ngón tay khẽ day day sống mũi, giống như đang cố gắng xua đi một loại cảm xúc khó tả nào đó.
Đến khi ông ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, thậm chí còn nhìn ra được sự cực đoan ẩn bên trong nó.
Đàm Sử Minh nhìn thấy ánh mắt của Diêu Vệ Hải, không khỏi kinh ngạc một phen.
Diêu Vệ Hải nói từng câu từng chữ một: “Ngày hôm đó, tôi sẽ đích thân dẫn người đến bến tàu để triển khai kế hoạch truy bắt.”
Đàm Sử Minh nhướng mày, nghi ngờ hỏi: “Chuyện này làm sao có thể? Ông là người tổng phụ trách đồng thời là đội trưởng đội chuyên án, ông muốn đích thân ra mặt sao?!”
Thái độ Diêu Vệ Hải vẫn kiên định, nghiêm nghị nói: “Chính vì thế nên tôi cần ông làm tổng chỉ huy hành động ở bên ngoài.”
Đàm Sử Minh: “…”
***
Triệu Bình của đội trọng án mặc trên người một chiếc áo mưa màu xanh sẫm, một tay cầm ô, đội mưa gió bước ra từ quán bar ONE.
Ở bên đường, cậu ta nhìn thấy Giang Hàn Thanh cầm ô bước xuống xe, đi vòng qua vị trí ghế lái phụ mở cửa xe, đưa tay đỡ phía trên, che cho Chu Cẩn bước xuống.
Chu Cẩn nhanh chóng chui vào ô che của Giang Hàn Thanh, buột miệng than thở: “Sao trời mưa to quá vậy?”
Cô để ý thấy có vài hạt mưa rơi xuống quần áo phẳng phiu còn như mới của Giang Hàn Thanh, tiện tay giúp anh phủi xuống, nói: “Anh không cần đến cũng được mà, công việc trong trường cũng đã rất bận rồi.”
“Không sao, vẫn còn thời gian.” Giang Hàn Thanh nói: “Vừa hay vụ án này…”
“Đàn chị!”
Triệu Bình đứng ở xa đã ngửi thấy mùi dấm chua tình ái. Cậu ta tiến lại gần, khoanh tay mỉa mai: “Chuyện gì đây, chuyện gì đây? Trên đường nhìn thấy kẻ móc túi có thể đuổi theo hắn qua tám con phố, bắt được rồi còn không quên bồi thêm một cước ‘iron lady’ vào ngực, bây giờ lại mềm yếu đến nỗi ngay cả đi làm hay tan làm đều cần giáo sư Giang đưa đi đón về sao?”
Chu Cẩn: “…”
Cô giơ tay ra phủ lên mu bàn tay của Giang Hàn Thanh, giành lấy ô rồi xoay tay cầm lại, những hạt nước mưa lập tức hắt về phía Triệu Bình, bắn tung tóe lên áo mưa của cậu ta.
“Phỏng vấn điều tra còn chưa đủ làm mỏi cái miệng của cậu hả, vẫn còn nhiều chuyện được?”
Triệu Bình nhảy dựng lên, liên tục kêu gào: “Giáo sư Giang, quản chặt vợ của anh đi. Anh thấy đó chị ấy chỉ toàn bắt nạt những người yếu thế thôi.”
Giang Hàn Thanh khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, tôi e là mình cũng nằm trong nhóm những người yếu thế rồi.”
Chu Cẩn thấy anh lại còn tiếp lời của Triệu Bình, nói cô bắt nạt anh, cô liền đỏ mặt, thẳng tay huých nhẹ anh một cái.
Cũng không đau lắm, nhưng Giang Hàn Thanh giả bộ ôm bụng, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía cô, giống như đang trách cứ: “Đây không phải là bắt nạt sao?”
“…”
Chu Cẩn đành bó tay.
Triệu Bình không ngờ Giang Hàn Thanh cũng biết nói đùa trước mặt người khác, cười lớn một hồi rồi đưa ô cho Chu Cẩn, còn mình thì đi lên trước dẫn đường.
Chu Cẩn bung dù ra, sánh bước bên cạnh Giang Hàn Thanh, tiếp tục hỏi anh chuyện vừa rồi bị cắt ngang: “Anh vừa nói vụ án này làm sao?”
Giang Hàn Thanh nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, nói: “Vụ án của Trần Hiểu Ngọc, anh muốn nghe ý kiến của em.”