Giang Hàn Thanh nhìn theo hướng chiếc đồng hồ treo trên bức tường trắng, kim giờ chỉ số “2”, không ai chú ý đến ngoại trừ anh, kim giây di chuyển theo chiều ngược lại.
Căn phòng này chứa đầy mùi vị thú tính của Thích Nghiêm, hay nói đúng hơn là đầy tính nghệ thuật mà hắn vẫn luôn nhắc tới.
Đồng hồ biểu thị thời gian Thích Nghiêm đã dành cho anh, bây giờ còn hai giờ nữa, khi kim đồng hồ quay trở lại điểm xuất phát, nếu Giang Hàn Thanh vẫn không xác định được vị trí chính xác của Chu Cẩn thì có nghĩa là trò chơi đã kết thúc.
Anh không có quá nhiều thời gian.
Tưởng Thành hỏi: “Cần tôi làm gì không?”
Giang Hàn Thanh ngạc nhiên nhìn Tưởng Thành, nhưng cũng không do dự, nói: “Vừa đi vừa nói.”
…
Trong xe cảnh sát, Bạch Dương chuyển những tư liệu thu thập được có liên quan đến Chiêm Vi cho Giang Hàn Thanh.
Bởi vì trước đây cậu ấy từng phụ trách mảng an ninh mạng, cũng có bạn trong phòng thông tin sở tỉnh, nhân tiện nghe ngóng được không ít tin tức.
Giang Hàn Thanh nhìn lướt qua, ánh mắt dừng ngay một bức ảnh nhóm trước đây do Chiêm Vi chụp khi còn ở trong đội đặc cảnh.
Càng nhìn, Giang Hàn Thanh càng nhíu chặt mày.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, anh cầm lấy điện thoại, nhắm mắt một lúc.
Tưởng Thành ngồi ở lái phụ, nhìn thấy biểu hiện của Giang Hàn Thanh qua gương chiếu hậu, liền hỏi: “Sao vậy?”
Giang Hàn Thanh lại mở mắt ra, lúc này ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, hỏi ngược lại: “Muốn xuống xe hút một điếu không?”
Sắc mặt Tưởng Thành trầm xuống: “Được.”
Bạch Dương không biết bọn họ định làm gì, chỉ có thể đỗ xe ở ven đường theo ý của Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh và Tưởng Thành xuống xe, Bạch Dương ngồi một mình trong xe, từ cửa sổ nhìn ra thấy Tưởng Thành đang hút thuốc, sau đó quay ra đưa cho Giang Hàn Thanh một điếu.
Người sau từ chối, môi mấp máy, nhỏ giọng nói gì đó.
Vì khoảng cách khá xa nên Bạch Dương không nghe rõ.
Không lâu sau, Tưởng Thành dập tàn thuốc, hỏi anh: “Cậu có chắc chắn về phán đoán của mình không?”
Giang Hàn Thanh không trả lời, thẳng thừng nói: “Hiện tại không có thời gian để chứng minh sự chính xác hoàn toàn của phán đoán nữa đâu.”
Tưởng Thành nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi buông lời chế giễu anh: “Tôi còn tưởng cậu là người lịch sự.”
Giang Hàn Thanh nói: “Hy vọng anh có thể giúp tôi.”
“Không phải giúp cậu, tôi là vì Chu Cẩn.” Tưởng Thành nhả ra khói thuốc cuối.
Giang Hàn Thanh nói: “Cảm ơn.”
…
Bệnh viện, trong phòng hồi sức.
Thắt eo Chiêm Vi va đập không nhẹ, nằm ở trên giường bệnh càng thêm khó chịu, lúc này anh ta một mình đứng bên cửa sổ, hưởng thụ không khí trong lành bên ngoài.
Tâm trạng anh ta đang rất thoải mái, nghĩ đến Chu Cẩn cũng sẽ vì vụ ‘8.17’ mà nộp mạng, Chu Xuyên nhất định sẽ càng đau khổ, anh ta liền cảm thấy vui vẻ.
Ai nói trả thù không vui?
Chu Xuyên đã cướp đi của anh ta nhiều thứ như thế, giẫm đạp lên anh ta nhiều năm như vậy, anh ta vẫn chưa từng có cơ hội thắng được Chu Xuyên một lần, bây giờ khiến cậu ta chết không nhắm mắt cũng tốt.
Mặt mũi Chiêm Vi tái xanh vì anh ta có vài vết bầm tím trên mặt, trông có chút thảm hại.
Vệ sĩ phụ trách bảo vệ Chiêm Vi gõ cửa, bước vào nói: “Bên ngoài có một người tên là Giang Hàn Thanh, tự xưng là chồng của Chu Cẩn, muốn gặp anh.”
Nghe đến cái tên này, lòng Chiêm Vi bất giác lo sợ.
Đối với Giang Hàn Thanh, Chiêm Vi biết, đây là người cực kỳ thông minh, khả năng quan sát nhạy bén phi thường, ngay cả Thích Nghiêm cũng từng là thất bại dưới tay cậu ta.
Chiêm Vi có thể lừa được Chu Cẩn và cảnh sát, nhưng không chắc sẽ lừa được Giang Hàn Thanh.
Nhưng điều anh ta có thể chắc chắn lúc này là Giang Hàn Thanh không hề biết rõ tình hình chuyện của đội đặc cảnh, nếu đã tìm ra một vài manh mối, hôm nay Chu Cẩn sẽ không đến thăm dò một mình, bây giờ Giang Hàn Thanh tuyệt nhiên sẽ không đến bệnh viện với thái độ cầu kiến.
Chiêm Vi hiểu điều anh ta cần làm nhất lúc này là lẩn tránh, trì hoãn khi có thể.
Dù sao anh ta cũng đã giúp Thích Nghiêm bắt được Chu Cẩn, ngang với việc chặn đứng họng Giang Hàn Thanh, cuối cùng hai người bọn họ đều sẽ chết.
Nếu không có họ, những bí mật của đội đặc cảnh sẽ vĩnh viễn chôn vùi dưới lòng đất, đến lúc đó anh ta mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Anh ta từ chối gặp với lý do bệnh.
Sau khi vệ sĩ chuyển lời đến, Chiêm Vi lắng nghe động tĩnh ngoài cửa một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng la đau đớn, là tiếng của vệ sĩ, sau đó cửa bị đẩy ra, rồi nhanh chóng đóng sầm lại.
Giang Hàn Thanh bước vào, đưa tay khóa trái cửa, lạnh lùng nhìn Chiêm Vi.
Chiêm Vi bị dọa cho mặt mày tái mét: “Cậu đang làm gì thế?”
Giang Hàn Thanh nhào tới, bàn tay trực tiếp bóp lấy cổ Chiêm Vi.
Đầu Chiêm Vi đập mạnh vào cửa kính, cơn đau buốt cùng choáng váng đan xen nhau, anh ta vặn tay Giang Hàn Thanh cố gắng chống cự, chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt.
Gần trong gang tấc.
Sự lạnh lẽo của mũi dao gần như đã tràn vào mắt anh ta, lòng Chiêm Vi đông cứng lại, khó mà kìm nén được nỗi sợ hãi lúc này, cơ vai bắt đầu co giật run rẩy.
Ngay lúc này thật không còn nghi ngờ gì về sức chèn ép của Giang Hàn Thanh lên người khác khi đối đầu trực diện.
“Chiêm Vi, nói cho tôi biết, Chu Cẩn đang ở đâu?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Chiêm Vi cố gằn giọng từ chiếc cổ họng bị bóp nghẹt của mình: “Về chuyện của Chu Cẩn, tôi rất xin lỗi, tôi thực sự không biết ai đó sẽ bắt cóc em ấy, họ giở trò với phanh xe của tôi, tôi cũng suýt chết…”
Vệ sĩ đang la hét bên ngoài, đập cửa rầm rầm, còn có tiếng của vợ Chiêm Vi, gọi bác sĩ và y tá.
So với sự hỗn loạn bên ngoài phòng bệnh, bên trong lại tĩnh lặng như băng.
Giang Hàn Thanh nói: “Anh biết tôi không có chứng cứ trực tiếp, cho nên định phủ nhận đến cùng, đúng không?”
Giang Hàn Thanh là một người thông minh, Chiêm Vi cũng là một người thông minh, nếu anh đã biết rõ đến như vậy rồi thì Chiêm Vi cũng không phải giả bộ nữa.
Chiêm Vi cười nhạt, nói: “Cậu, không còn nhiều thời gian nữa đâu, đừng lãng phí ở chỗ tôi.”
Lời lẽ anh ta ba phải khiến người khác khó mà nắm thóp được.
“Tôi không định nói với anh về bằng chứng.” Anh để ý đến ngón tay của Chiêm Vi, dường như càng khẳng định thêm phán đoán nào đó: “Anh vẫn đang đeo nhẫn cưới à.”
Chiêm Vi cau mày: “Ý cậu là gì?”
Giang Hàn Thanh kề lưỡi dao vào cổ họng anh ta, lấy điện thoại di động ra bấm nhanh một dãy số, sau đó đưa cho Chiêm Vi.
Sau khi kết nối, anh ta nhanh chóng nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé và giọng nói van xin thảm thương của một người phụ nữ.
“Trường phòng Chiêm!”
Người phụ nữ là bảo mẫu trong nhà Chiêm Vi, Chiêm Vi sẽ không nghe nhầm, vậy thì đứa bé lẽ nào là…
Chiêm Vi hoảng hốt: “Cậu muốn làm gì!”
Anh đã xem lý lịch và cuộc đời của Chiêm Vi, người cha nghiện cờ bạc còn người mẹ thì đau ốm liệt giường, có một cha mẹ như vậy nhưng sau khi Chiêm Vi thăng quan tiến chức lại không hề chối bỏ mà còn đón họ đến sống ở Hoài Sa, hết lòng chăm sóc.
Anh ta coi trọng gia đình, yêu thương vợ con, có thể nó không xuất phát từ tình yêu đơn thuần, nhưng ít nhất theo quan điểm của Chiêm Vi, một người đàn ông thành đạt phải có một gia đình viên mãn và trọn vẹn.
Anh ta có điểm yếu của mình.
Muốn nhận được thông tin mong muốn từ đối phương một cách nhanh chóng và hiệu quả, phải nắm được điểm yếu của anh ta.
…
Lúc này, Tưởng Thành đang ngồi trên sô pha, ôm cậu con trai nhỏ của Chiêm Vi.
Nguồn điện trong nhà đã bị cắt, cửa kính thông ra ban công mở toang, gió từ bên ngoài thổi tung tấm rèm vải xanh nhạt.
Bóng dáng mờ ảo khiến nửa người anh chìm trong bóng tối, khuôn mặt anh ẩn hiện dưới vành mũ.
Tưởng Thành cho Chiêm Vi nghe đủ tiếng khóc nỉ non của đứa bé rồi cúp điện thoại.
Anh ấy đặt lòng bàn tay lên lưng em bé và vỗ nhẹ. Chẳng bao lâu, đứa bé ngừng khóc.
Vì quá nhỏ nên gương mặt vẫn còn nhăn nheo và có chút xấu xí.
Tưởng Thành cười nói: “Ngoan.”
…
Sau tiếng bíp, khuôn mặt của Chiêm Vi trở nên gớm ghiếc. Anh ta kiêu căng nói: “Giang Hàn Thanh, cậu đang uy hϊếp tôi? Cậu thật sự dám động đến gia đình tôi!”
Giang Hàn Thanh chậm rãi nói: “Chiêm Vi, anh nhìn cho rõ, không phải là tôi làm.”
“Cậu xúi giục người ta gϊếŧ người thì cũng đều phạm tội như nhau.”
“Tôi chỉ nói với anh ta rằng chính anh đã phản bội lực lượng cảnh sát và để lộ thông tin về đặc vụ ngầm chuyên án của vụ ‘8.17’ cho Thích Nghiêm, hiện tại do không đủ chứng cứ nên không cách nào khiến anh chịu nhận tội. Giang Hàn Thanh nói: “Tên anh ta là Tưởng Thành, chắc hẳn anh không lạ gì với cái tên này.”
Chiêm Vi hét lên: “Tôi không làm điều đó!”
“Ồ, câu nói này của anh là thật.” Ánh mắt Giang Hàn Thanh sắc như dao mổ, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Nhưng có một vài chuyện, anh càng không thừa nhận, anh ta lại càng cho rằng đó là thật. Diêu Vệ Hải và Mạnh Tuấn Phong chết thảm như vậy, anh nghĩ Tưởng Thành sẽ buông tha cho người đã bán đứng họ không? Có dám gϊếŧ con trai anh để trút bỏ hận thù hay không?”
“Cậu!”
Chiêm Vi thật muốn mắng anh là đồ vô liêm sỉ, không ngờ Giang Hàn Thanh lại có thể giở trò hèn hạ như vậy.
Lợi dụng Tưởng Thành để ép buộc anh ta?
Chiêm Vi tự hỏi mình đã xảy ra sơ suất ở đâu, sao Giang Hàn Thanh có thể nghi ngờ anh ta nhanh như vậy? Anh ta đã động tay động chân với xe của mình, cố gắng đặt mình vào vị trí của nạn nhân để tránh bị nghi ngờ.
Rõ ràng mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ…
“Chiêm Vi, tôi đến đây để thương lượng với anh. Tôi đã cho anh thấy kỹ năng đàm phán, chứng minh giá trị của mình.” Giang Hàn Thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta: “Còn anh?”
Chiêm Vi im lặng một lúc, ánh mắt lạnh lùng, đáp: “Tôi không biết.”
Sắc mặt Giang Hàn Thanh trắng bệch, bàn tay cầm dao găm bất giác run lên lại bị anh nắm chặt lấy.
“Tôi thực sự không biết,” Chiêm Vi lặp lại.
Ánh mắt Giang Hàn Thanh lập tức trở nên sắc bén và dữ tợn, anh nắm lấy cổ áo Chiêm Vi, ‘rầm’ một tiếng, ấn mạnh anh ta xuống giường bệnh.
Khi Chiêm Vi nhìn thấy thứ ánh sáng lạnh lẽo vung xuống, anh ta kinh ngạc hét lên. Cơn đau như mong đợi đã không ập đến, lưỡi dao đâm xuyên qua kẽ tay, với một đường xiên, nó chạm lên ngón tay anh ta.
“Anh không có cơ hội thứ hai đâu!”
“Tôi chỉ biết một nơi, trang viên Nam Sơn!” Chiêm Vi nhìn mũi dao, cảm thấy da đầu tê dại, “Trang viên Nam Sơn!”
Chiêm Vi nói anh ta chỉ làm theo ý của Thích Nghiêm, lấy danh nghĩa tiệc đầy tháng, gửi thiệp mời cho Chu Cẩn, mời cô đến trang viên Nam Sơn.
Địa chỉ của trang viên Nam Sơn là giả, Thích Nghiêm làm như vậy đơn giản vì Chu Cẩn làm việc trong đội trọng án, có quá nhiều cảnh sát bên cạnh cô nên khó mà hành động được.
Hắn muốn tạo cơ hội cho Chiêm Vi có lý do để tiếp cận Chu Cẩn và giúp hắn hoàn thành vụ bắt cóc này.
Đúng như Giang Hàn Thanh dự đoán, mục tiêu cuối cùng của Thích Nghiêm vẫn là Chu Cẩn, hắn đã dựng lên một kế hoạch hoàn hảo cho ngày hôm nay ngay lúc cô nhận được thiệp mời.
Tiếng la hét cùng tiếng đập cửa bên ngoài càng lúc càng dồn dập, Giang Hàn Thanh nhướng mắt liếc nhìn cánh cửa đang rung lắc, sau đó mới bình tĩnh buông Chiêm Vi ra.
Anh nói: “Đừng gây thêm phiền phức.”
Ngay sau đó, bác sĩ và bảo vệ đã cạy cửa xông vào, Giang Hàn Thanh cài lại cúc tay áo rồi đứng ngay ngắn bên cạnh giường bệnh.
Vợ của Chiêm Vi nhìn thấy Chiêm Vi nằm bò trên giường, to tiếng quát tháo: “Rốt cuộc anh là ai! Anh định làm gì chồng tôi?”
Bảo vệ muốn ngăn anh lại, Giang Hàn Thanh liền lùi lại một bước, né tránh sự đụng chạm của họ theo bản năng.
Chiêm Vi thấy vậy lập tức nói: “Anh với cậu ấy có chút hiểu lầm, đã giải quyết ổn thỏa rồi, không sao.”
Chưa nói đến an nguy của đứa bé, càng làm náo loạn mọi chuyện, không chừng Giang Hàn Thanh sẽ càng làm những thứ điên rồ hơn.
Hiện tại trong tay Giang Hàn Thanh không có chứng cứ trực tiếp, Chu Cẩn lại không rõ sống chết nên anh ta sẽ không bị ràng buộc quá nhiều, trước mắt Chiêm Vi cần thời gian để tránh những rủi ro sắp tới.
Nhờ có sự giải vây của Chiêm Vi, Giang Hàn Thanh mới có thể ra khỏi phòng bệnh. Vừa đi, anh vừa gọi điện cho Tưởng Thành và kêu anh ấy nhanh chóng rút lui.
Gió hoàng hôn heo hút thổi.
Giang Hàn Thanh đi qua đường, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, yêu cầu Bạch Dương điều tra trang viên Nam Sơn.
Đúng như Chiêm Vi đã nói, địa danh này là giả, Bạch Dương đã tra mấy tấm bản đồ, nhưng không thể tìm thấy địa điểm này ở thành phố Hoài Sa.
Dưới hình thức thiệp mời, Thích Nghiêm đã “mời” Chu Cẩn đến trang viên Nam Sơn, tuyệt đối không phải là hứng thú nhất thời, nơi này hẳn có ý nghĩa đặc biệt với Thích Nghiêm.
Ý nghĩa gì?
Suy đoán mà không có bất kỳ manh mối nào, viển vông như mò kim đáy bể.
Tưởng Thành nhanh chóng đi tới tụ hợp với Giang Hàn Thanh, thấy anh còn chưa hành động, cau mày nói: “Chưa hỏi được à?”
Giang Hàn Thanh đặt tay lên cái trán đau nhức, nói: “Vẫn chưa chắc chắn.”
Sắc mặt Tưởng Thành lập tức tối sầm lại, anh ấy tức giận đập lên cửa xe, nói lớn: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Bạch Dương cũng lo lắng, nói như đang cầu nguyện: “Đội chuyên án đã phái cảnh sát tới lục soát, đội kỹ thuật cũng đang điều tra camera giám sát dọc đường. Có thể … có thể phía bên đó sẽ có tin tức tốt.”
Bầu không khí trở nên nặng nề, trầm lắng đến nỗi người khác đều cảm thấy ngạt thở.
Giang Hàn Thanh đan hai tay vào nhau, gõ ngón tay cái, trầm mặc hồi lâu, anh nghĩ đến một người, có lẽ có thể cung cấp một vài manh mối có giá trị.
Thích Chân.
Nếu không nằm ngoài dự đoán, trong điện thoại của Chu Cẩn hẳn vẫn lưu thông tin liên lạc của chồng bà là Giản Lương.
Anh hỏi Bạch Dương: “Tìm thấy điện thoại của Chu Cẩn chưa?”
Bạch Dương gật đầu đáp: “Cảnh sát tìm thấy nó gần hiện trường vụ tai nạn, nhưng nó đã bị vỡ thành nhiều phần, cần có thời gian để khôi phục dữ liệu.”
Giang Hàn Thanh chỉ đành gọi cho đồn cảnh sát quận Hạ Thành Hoài Quang để hỏi thông tin liên lạc của Giản Lương.
Tinh thần Giang Hàn Thanh giống như một sợi dây, mỗi giây chờ đợi đều có thể khiến sợi dây này càng thêm căng.
Tình thế bị động khiến anh hết lần này đến lần khác băn khoăn, tự hỏi mình rốt cuộc đang làm cái gì thế này?
Mỗi bước phán đoán liệu có đang đi đúng hướng hay không?
Hay anh chỉ lãng phí thời gian ở đây một cách vô ích?
Giống như trong nhà kho đổ nát khi đó, anh giương mắt nhìn cách họ sát hại hai người vô tội, bản thân lại không thể làm gì khác hơn ngoài chờ đợi cứu viện.
Cho dù anh có xác định được vị trí của Chu Cẩn, điều gì sẽ chào đón anh đây?
Anh không dám nghĩ sâu xa hơn.
Vốn dĩ Thích Nghiêm không phải là kiểu người tử tế biết giữ lời hứa, hắn gieo cho người ta hy vọng lớn nhất rồi lại đập tan chuyện đó, phù hợp với “khẩu vị thú tính” của hắn.
Đến lúc đó, anh sẽ thấy—
Một Chu Cẩn đã chết? Và sau đó, nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi lạnh lẽo, chứng kiến những vết thương mà cô đã phải chịu đựng khi còn sống…
Tại sao người gặp phải tất cả những chuyện này lại là Chu Cẩn?
Do nỗi sợ quá lớn đã đem đến cảm giác ngột ngạt khiến Giang Hàn Thanh nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Thật tàn khốc và đau đớn khi lại trải qua khoảnh khắc bất lực đó, bàn tay phải mất kiểm soát không ngừng co giật, trái tim âm thầm gào thét.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, kéo Giang Hàn Thanh trở về thực tại từ khoảng không vô hồn.
Anh chợt bừng tỉnh, sau gáy toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cúi đầu, trên màn hình xuất hiện một dãy số lại.
Giang Hàn Thanh bình phục lại nhịp thở, nhấn trả lời.
Một giọng nữ trầm ổn phát ra từ ống nghe, nói: “Giáo sư Giang, là tôi, Thích Chân.”
Đầu bên kia, Thích Chân với khuôn mặt đẫm nước mắt,
hai tay nắm chặt chiếc điện thoại, như đang phải đưa ra một quyết định rất lớn.
Người bên cạnh bà là Giản Lương, cánh tay ôm lấy bờ vai hơi gầy của bà, lòng bàn tay khẽ vuốt ve cánh tay của bà, như muốn xoa dịu.
Thích Chân liếc nhìn chồng mình, hai người nhìn nhau, Giản Lương mỉm cười với bà.
Như lấy hết can đảm từ phía ông, Thích Chân tiếp tục nói: “Lần trước anh và cảnh sát Chu đến nhà, lão Giản nhìn ra hai người là vì tôi nên mới đến. Thật xin lỗi, lúc đó tinh thần tôi không được tốt, tôi rất sợ …… Tôi sợ Văn Hồng …”
Âm cuối bà khẽ run rẩy, cổ họng như nghẹn lại, không thể nói thành lời.
Một lúc lâu sau, bà mới nói tiếp: “Tôi rất sợ rằng Văn Hồng Thịnh sẽ làm hại tôi và Giản Lương … Xin lỗi, tôi xin lỗi … Nhưng Giản Lương đã nói với tôi, nếu con người không thể đối mặt với quá khứ thì dù thế nào đi nữa cũng không cách nào bắt đầu một cuộc sống mới được……”
Bà nói chuyện rất ngập ngừng, logic cũng không rõ ràng, bởi vì có Giản Lương bên cạnh, bà mới thu hết can đảm để nói ra những lời này.
“Tôi có thể nói cho anh biết tất cả những gì tôi biết, giúp anh,” Thích Chân dừng lại, sau đó nói, “Cũng là giúp A Nghiêm…”
“Văn Hồng Thịnh? Cha của Thích Nghiêm?”
Anh suy đoán, hỏi lại tên, sau đó viết cho Bạch Dương, yêu cầu cậu ta nhanh chóng kiểm tra tư liệu về Văn Hồng Thịnh.
Ngón tay của Bạch Dương lướt lạch cạch trên bàn phím.
Thích Chân nói, đúng như Giang Hàn Thanh đã đoán, Văn Hồng Thịnh là cha của Thích Nghiêm.
Năm mười lăm tuổi, do bà cả tin bạn mình nên bị lừa vào làm dịch vụ tìиɦ ɖu͙ƈ ở câu lạc bộ giải trí, vì bị đe dọa bằng các video khỏa thân, bà không dám bỏ trốn và đã làm ở đó suốt hai năm.
Bây giờ bà gần như quên đi những gì mình đã trải qua khi đó, chỉ nhớ được những ngày tháng đó không màu sắc, bẩn thỉu và hôi tanh, nghĩ lại đó đều là một mảng ký ức xám xịt và vô hồn.
Tình cờ, bà gặp Văn Hồng Thịnh khi đó vừa ngồi lên chức giám đốc tập đoàn Đông Thăng, trở thành người yêu của ông ta.
Đợi đến khi bà trưởng thành, Văn Hồng Thịnh đã cầu hôn bà.
Hầu hết mọi người đều cho rằng là bà cam tâm tình nguyện, nhận chiếc nhẫn thể hiện sự đồng ý. Nhưng không ai nghĩ tới, đối mặt với loại người như Văn Hồng Thịnh, bà căn bản không có đường từ chối.
Cả hai chưa từng nhận giấy đăng ký kết hôn.
Sau thời gian dài chung sống, Thích Chân dần dần phát hiện Văn Hồng Thịnh làm ăn mờ ám, bề ngoài là bất động sản, ngoại thương, giải trí, nhưng bên trong lại là ma túy, súng ống, buôn người, cái gì kiếm ra tiền nhanh, ông ta đều làm.
Bên cạnh ta có một đám “tay chân”, thỉnh thoảng Thích Chân lại nghe những người đó gọi ông ta là “lão Bọ Cạp”.
Bà biết Văn Hồng Thịnh không phải là người tốt. Nhưng Văn Hồng Thịnh có là hạng người gì, vốn dĩ Thích Chân cũng chẳng quan tâm.
Bà không thích ông ta, ngay từ đầu bà chỉ muốn mượn Văn Hồng Thịnh làm bàn đạp thoát khỏi cái nơi ma quỷ sâu không thấy đáy đó.
Bà muốn chạy, chạy đến chân trời góc biển, nơi mà không ai nhận ra bà, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới.
Thích Chân lúc trẻ luôn có một sức sống mãnh liệt, nếu muốn chạy, cũng thật sự dám chạy.
Nhưng Văn Hồng Thịnh luôn có cách để tìm thấy bà, có lần bà thậm chí còn thử nhờ cảnh sát giúp đỡ, nhưng đáng tiếc cuối cùng không phải người nhà bà đến, người đến chỉ có Văn Hồng Thịnh.
Cho đến bây giờ Thích Chân vẫn nhớ cảm giác lúc đó.
Bà ngồi trong xe của ông ta, ánh sáng bên trong u ám.
Văn Hồng Thịnh luồn ngón tay qua mái tóc dài của bà mà nắm thật chặt, cơn đau châm chích truyền đến từ giữa những sợi tóc khiến Thích Chân đau đớn hét lên.
Ông ta khẽ hỏi: “Sao em lại chạy?”
Thích Chân kinh hãi, nhưng lại lấy hết can đảm chửi mắng ông ta: “Anh thật dơ bẩn.”
Mỗi lần bỏ chạy, đổi lại đều là một trận đánh đập tàn nhẫn.
Con người cũng là động vật, chừng nào còn là động vật liền có thể được thuần hóa.
Lâu ngày, Thích Chân không khỏi rùng mình khi nghe thấy tiếng va chạm kim loại của thắt lưng.
Bà đã học được rất nhiều, thậm chí có khoảng thời gian bà đã bắt đầu chấp nhận số phận của mình, nghĩ rằng chỉ cần bà ngoan ngoãn nghe lời, Văn Hồng Thịnh vẫn sẽ đối tốt với mình.
Sau đó, bà mang thai con của ông ta.
Văn Hồng Thịnh rất vui khi biết tin Thích Chân mang thai, ông ta ôm cô và hôn bà, miệng không ngừng nói câu cảm ơn.
Khi đó, Văn Hồng Thịnh có chút tự mãn và nói với Thích Chân, hy vọng bà sẽ sinh ra một đứa con trai, sau này ông ta sẽ truyền lại tất cả gia nghiệp cho nó.
Văn Hồng Thịnh nghĩ bản thân đang cho Thích Chân sự đền đáp tốt nhất, nhưng khi Thích Chân nghe xong, trong xương đều toát ra khí lạnh, bà biết rất rõ, đó là một sự tuyệt vọng tột cùng không bao giờ kết thúc.
Đứa bé cũng là của con bà, sao bà có thể đứng nhìn con mình lại trở thành loại người như Văn Hồng Thịnh?
…
Con số thời gian được hiển thị trên radio ô tô đang chầm chậm.
Tích tắc, tích tắc.
Tích tắc, tích tắc….
Chu Cẩn nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, nó đã hỏng rồi, kim giây nhảy lùi về sau một bước, chỉ có tiếng đập vẫn vang lên theo quy luật.
Cô nhận ra có điều gì đó không ổn ở đây.
Một ngôi biệt thự lớn như vậy, không thể để một chiếc đồng hồ hỏng treo trên tường.
Sau khi cô thích ứng được với tia sáng trong bóng tối, mới phát hiện ra phía trên sân khấu nhỏ, tấm rèm nhung xiêu vẹo rủ xuống một góc, những chiếc tua cũng đã mục nát rất nhiều, rõ ràng nơi này đã nhiều năm không được tu sửa.
Nơi đây yên tĩnh như thể không có ai, ngoại trừ cô và Thích Nghiêm.
Thích Nghiêm đứng cách cô không xa, rót hai ly rượu whisky.
Một lúc sau, hắn lại ngồi bên cạnh Chu Cẩn, đưa một ly rượu cho Chu Cẩn.
Chu Cẩn nhìn hắn chằm chằm và lắc đầu. Đôi mắt cô rất sáng, như tia lửa trong bóng tối.
Thấy cô không đón nhận thành ý của mình, Thích Nghiêm dùng sức bóp mặt cô rồi đổ rượu xuống, trong lúc giằng co dữ dội, chất lỏng màu hổ phách chảy ra tay Thích Nghiêm.
Một chút chất lỏng làm bỏng rát cổ họng Chu Cẩn, cô bị sặc đến nỗi ho khan.
Thích Nghiêm cong mắt cười nói: “Tính tình ngang bướng thì dễ chuốc vạ vào thân đấy, nghe lời một chút không tốt sao?”
Chu Cẩn nén chịu cơn ho khan, trực tiếp hỏi hắn: “Rốt cuộc đây là nơi nào?”
“Nhà.”
“Nơi có người mới gọi là nhà.” Chu Cẩn nói, “Còn có ai khác ở đây không?”
Thích Nghiêm mím môi, như đang suy nghĩ điều gì, sau liền lắc đầu đáp: “Không có.”