Chương 898
Trong lòng Cao Phong loạn vô cùng, rồi mắt anh chợt lóe lên, cúi đầu xuống giấu đi gương mặt của mình, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
“Mả cha thằng kia mày đứng lại đó cho tao! Gây chuyện xong thì muốn chạy à?”
Nhưng, khi Cao Phong vừa mới quay người thì chợt nghe tiếng một người kêu lên.
Cả đám người thấy vậy, đồng loạt nhìn sang phía bên này.
Mà ông chủ Vương bên kia thì không hề để ý đến những chuyện đó, đang chuẩn bị đi thị sát công trường dưới sự hướng dẫn của mười người quản lý.
“Xin tổng giám đốc hãy đội chiếc nón bảo hộ này lên.” Quản lý Trương vội vàng mang đến một cái nón bảo hộ mới tinh, ý đồ nịnh nọt.
Tổng giám đốc Vương cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy chuẩn bị đội lên.
“Mẹ mày! Mày làm loạn xong muốn chạy hả Cao Phong!” Trương Quyền quay đầu lại, chửi một câu.
“Cạch!”
Không ai ngờ được rằng, sau khi nghe thấy Trương Quyền nói vậy, tay tổng giám đốc Vương hơi run lên, chiếc nón bảo hộ lập tức rơi xuống đất.
Rồi, ông ta mở to mắt ra, nhìn sang phía Trương Quyền.
Trương Quyền vừa chửi vừa lại gần Cao Phong, tiện tay nhặt một thanh gậy thép lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dư Văn Cường trầm giọng hỏi.
“Thưa anh Cường, thẳng ranh này đến công trường chúng ta gây chuyện, đánh ngã hết mười mấy người của chúng ta.” Trương Quyền chỉ thẳng về phía Cao Phong, tố cáo.
Dư Văn Cường nhìn qua, thấy hơn mười người thanh niên đang nằm ngang ngửa trên mặt đất.
“Một mình cậu ta?” Dư Văn Cường hơi ngạc nhiên.
“Vâng, vâng…” Cái mặt mo của Trương Quyền đỏ bừng lên, có chút xấu hổ.
Dù là người đã lăn lộn lâu năm trong giới giang hồ như Dư Văn Cường, lúc này cũng đã bị kinh ngạc không thể tin được.
Ông ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, đây cũng chỉ là lần đầu tiên được gặp một người mạnh đến như thế.
Còn tổng giám đốc Vương lúc này cũng nhìn sang phía Cao Phong, khi nhìn rõ được bóng lưng không giống người thường đó, lập tức trợn trừng mắt lên.
Dù bây giờ trên người Cao Phong chỉ có một bộ quần áo rách rưới, nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất đặc hữu trên người anh!
Điều quan trọng nhất là bóng lưng này đối với tổng giám đốc Vũ mà nói đúng là cả đời này cũng không thể nào quên nổi!
“Anh Cường, mọi người mau đi đi, em có thể tự giải quyết thằng nhóc này được.”
Trương Quyền vừa chửi, vừa định cầm gậy thép bước tới.
“Dừng tay lại!”
Tuy nhiên, khi Trương Quyền vừa đến gần bên Cao Phong, tổng giám đốc Vũ đã hét lên.
Trương Quyền sửng sốt một chút, rồi dừng bước lại ngay lập tức Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn tổng giám đốc Vũ.
Ông ta đang muốn làm gì vậy?
Chỉ thấy tổng giám đốc Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của Cao Phong, yết hầu của ông ta cứ chuyển động lên xuống liên tục, trên mặt thậm chí còn lộ ra dấu vết căng thẳng.
Mọi người càng thêm bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tổng giám đốc vươn lòng bàn tay xoa xoa, sau đó ngập ngừng kêu lên: “Cao… Ngài Cao phải không?”
Sau khi một tiếng ngài Cao vang lên, mọi người xung quanh chết lặng. Tổng giám đốc Vũ gọi ngài Cao, ông ta muốn gọi ai?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!