Chương 870
Dáng vẻ lúc này của Cao Phong không chỉ khiến đảm người Chu Hồng Trung kinh hãi, mà cả Kim Tuyết Mai cũng phải chấn động.
Hơn nữa, so với những người khác, Kim Tuyết Mai có thể cảm nhận được rõ ràng nhất.
Cao Phong đã tỉnh lại là sự thật, nhưng so với trước kia dường như anh đã có sự thay đổi rất lớn…
Nếu có một từ để hình dung về Cao Phong lúc này thì đó chính là “Ác nghiệt”.
Cao Phong như đã biến thành một người khác, tính tình thay đổi hoàn toàn
Anh trở nên tàn nhẫn vô tình khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Anh ra tay cực kỳ hung ác, mỗi cú đá của anh đều nhắm trúng chỗ hiểm của Hứa Viễn Nam.
Sau khi bị đá liên tiếp hơn chục cú, đầu của Hứa Viễn Nam đã bê bết máu, lỗ mũi và miệng máu không ngừng chảy.
Do ông ta đã dùng tay để bảo vệ các vị trí chết người như là thái dương và não của mình.
Nếu không, ông ta có thể đã bị Cao Phong đá chết ngay tại chỗ.
“Tôi sai rồi, đừng đánh, đừng đánh nữa… Hứa Viễn Nam không ngừng van xin tha thứ.
Ông ta nằm trên mặt đất gào thét, nước mắt cùng với nước mũi và máu trộn vào nhau, vô cùng đau khổ.
“Hừ!”
Cao Phong hơi cúi xuống, dùng một cánh tay túm lấy cổ Hứa Viễn Nam.
Cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay anh nổi lên, mang theo sức lực mạnh mẽ nâng toàn bộ cơ thể mập mạp của Hứa Viễn Nam lên.
Mà thoạt nhìn, Cao Phong dường như không tốn chút sức nào, ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo như băng.
“Choang! Loảng xoảng!”
Cao Phong lại đập thêm một chai rượu nữa, anh dùng đầu bén nhọn của mảnh thủy tinh chĩa vào ngực Hứa Viễn Nam.
“Tôi bảo ông chết thì ông nhất định phải chết.”
Giọng điệu của Cao Phong vô cùng tàn nhẫn, anh xoay cổ tay, hung hăng đâm thẳng mảnh thủy tinh nhọn hoắt vào ngực Hứa Viễn Nam.
“Đừng mà! Đừng mà!” Hứa Viễn Nam sợ đến nỗi kêu khóc không ngừng.
Tuy nhiên Cao Phong hoàn toàn không để ý đến ông ta, mảnh thủy tinh sắc nhọn lập tức đâm vào cơ thể Hứa Viễn Nam.
Áo sơ mi trắng bị xuyên thủng, sau đó là đến da thịt.
Hứa Viễn Nam lại một lần nữa gào lên, không khác gì tiếng tru của lợn.
Bị mảnh thủy tinh đâm lên người là cảm giác đau đớn đến thế nào?
Đây còn là kiểu bị đâm một cách tàn bạo, đầu thủy tinh nhọn hoắt cứ thế ghim sâu vào da thịt.
Hứa Viễn Nam rốt cuộc cũng hiểu cảm giác này đau đớn tới mức độ nào.
Cao Phong vẫn vô cảm thu lại mảnh chai vỡ, sau đó lại giơ lên, đâm về phía Hứa Viễn Nam một lần nữa.
Lạnh lùng và tàn nhẫn giống như một cỗ máy giết người không có chút cảm xúc nào, chỉ muốn lấy đi mạng sống của Hứa Viễn Nam.
Lần này, miếng chai vỡ trong tay Cao Phong đã nhắm vào cổ của Hứa Viễn Nam.
Cổ được bao phủ bởi các mô mềm, động mạch chủ, thực quản và khí quản, ở đây chỗ nào cũng là điểm trí mạng.
Nếu như lần này đâm vào, có thần tiên bay tới cũng không cứu được Hứa Viễn Nam.
“Cao Phong!”
Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng phản ứng kịp, cô vội vã kêu lên.
Động tác của Cao Phong dừng lại, mảnh thủy tinh sắc nhọn chỉ cách cổ Hứa Viễn Nam vài cen ti mét.
“Cao Phong, đừng quá kích động, có một số việc không thể làm vậy được…