Chương 827
“Sao, đã đốt cả tiền rồi, giờ còn muốn đi?”
“Vậy thì không phải lộ phí mà chúng tôi đưa đã lãng phí rồi sao?”
Một người áo đen trong số đó nói đùa, gã bước về phía trước một bước, cười nói.
Kim Ngọc Hải có ngốc hơn nữa thì lúc này cũng có thể nhìn ra chuyện này có điểm không đúng.
Vì vậy ông ấy đóng hẳn cửa sổ lại, quay đầu xe, chuẩn bị trở lại đường cũ.
Mà chính vào lúc này, phía sau đột nhiên có mấy chùm đèn sáng lên, lại có mười mấy người mặc áo đen bước xuống.
Mà xe mà bọn chúng mang theo đã chặn cứng đường lùi của Kim Ngọc Hải.
“Xong rồi, đây chắc chắn lại là kẻ thù của Cao Phong “Tôi nói mà, hiện giờ cậu ta không chỉ đã trở thành đồ ngốc, mà còn là phiền toái lớn nữa!”
“Hiện giờ, mấy người mà Cao Phong đã đắc tội vào trước đây, bọn họ nhìn thấy cậu ta thất thế, còn không phải là đều lần lượt tìm đến báo thù hay sao chứ?”
“Tuyết Mai, nếu con thông minh thì con biết nên làm gì rồi đó.
Kiều Thu Vân sợ đến sắc mặt tái mét, môi của bà ta run rẩy hét lên với Kim Tuyết Mai.
Trong lòng Kim Tuyết Mai cũng rất sợ hãi, cô không nói lời nào, vẫn duy trì im lặng, nhưng tay phải lại nắm chặt lấy bàn tay của Cao Phong.
“Ông Hải, ông mở cửa xe, đưa Cao Phong cho bọn chúng. Chắc chắn là bọn chúng đến tìm Cao Phong “Chỉ cần giao Cao Phong ra là chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.” Kiều Thu Vân nắm lấy cánh tay của Kim Ngọc Hải.
“Kiều Thu Vân, bà đừng có mà không biết xấu hổ như vậy.” Kim Ngọc Hải gạt tay của Kiều Thu Vân ra, sắc mặt của ông ấy cũng trở nên u ám.
“Đồ vô dụng này! Có phải ông ngốc rồi không? Không giao Cao Phong ra thì cả nhà chúng ta đều bị liên lụy đấy! Cái đồ bỏ đi này!” Kiều Thu Vân gào lớn.
Kim Tuyết Mai cắn cắn môi, sau đó lạnh giọng nói: “Cha, cha mở cửa đi. Con cùng với Cao Phong xuống xe, không liên lụy đến cha mẹ.
“Con nói linh tinh cái gì vậy?” Kiều Thu Vân trừng to mắt nói.
Kim Ngọc Hải lại không nói lời nào, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
Tính cách ông ấy yếu đuối, là một người vô dụng. Nhưng vào thời khắc này, Cao Phong đã thành như vậy, vậy hiện giờ trong nhà này chỉ còn duy nhất một người đàn ông là ông ấy.
Là người đàn ông trong nhà, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm nên gánh vác.
Trước đây, những chuyện này đều là Cao Phong làm, vậy thì hôm nay đến lượt Kim Ngọc Hải ông làm.
“Các anh muốn làm gì?” Kim Ngọc Hải thấp giọng hỏi.
“Ha ha.” Người mặc áo đen đứng đầu cười ha ha, nói: “Tiễn các ông đi một đoạn đường”
Người mặc áo đen nói xong thì sau lưng anh ta cũng xuất hiện thêm mười mấy người áo đen khác nữa.
Mà trong tay những người mặc áo đen này, đều mang theo những đồ như dao, súng hay gậy. Phía trước, phía sau đều có mười mấy người mặc áo đen, hai bên là bồn hoa bằng đá. Lúc này, bốn người Kim
Ngọc Hải có mọc cánh cũng khó thoát.
Trong cái rủi còn có cái xui, cái đen thui lại còn bị nhọ.
Trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng sợ hãi.
“Xuống xe, tôi đưa các người đi.” Người mặc áo đen cầm đầu cười lạnh, nói.
“Vù vù
Chính vào lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng gầm lớn của xe ô tô.