Chương 822
Tám giờ tối.
Kim Tuyết Mai đi ra từ văn phòng của bác sĩ, bèn đi tới phòng bệnh bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bác sĩ cho cô biết rằng hiện tại tất cả các vết thương của Cao Phong đã lành lại.
Về phần di chứng ở đại não của anh, chỉ có thể chờ nó chậm rãi khôi phục theo thời gian, nằm viện ở bệnh viện cũng không có tác dụng gì.
Điều quan trọng nhất là có mấy vệ sĩ áo đen kia ở đây cả ngày, những người ở bệnh viện rất sợ hãi!
Cho nên, bác sĩ kê một ít thuốc bổ hỗ trợ điều trị rồi đề nghị Cao Phong xuất viện.
Kim Tuyết Mai cũng cảm thấy chăm sóc Cao Phong ở bệnh viện quả thật hơi không tiện, bèn đồng ý với bác sĩ.
“Tuyết Mai, chúng ta sắp đi đâu vậy, em muốn đi dạo à?” Vẻ mặt Cao Phong tò mò hỏi.
“Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất vui. Trước tiên em sẽ dẫn Cao Phong về nhà, làm đồ ăn ngon cho anh, có được không?” Trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cười nói với Cao Phong.
“Được thôi! Làm đồ ăn ngon.” Cao Phong nói xong thì tiếp tục cúi đầu chơi đồ chơi.
“Am!”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra. Kim Ngọc Hải, Kiều Thu Vân bước vào.
Đương nhiên bọn họ đã biết được chuyện của Cao Phong từ lâu.
Hiện tại, bọn họ tới là vì Kim Tuyết Mai vừa mới gọi điện thoại, báo cho bọn họ biết chuyện Cao Phong sắp xuất viện.
Sau khi Kim Ngọc Hải nhận điện thoại thì không hề do dự, vội vàng lái xe đến đây đưa Cao Phong về nhà.
“Tuyết Mai, Cao Phong thế nào rồi, khỏe chưa?” Kim Ngọc Hải tiến lên hỏi.
“Vẫn như thế…” Kim Tuyết Mai lắc đầu.
Cao Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi với xe lửa nhỏ trong tay.
“Được rồi, chúng ta nhanh lên đi!” Kim Tuyết Mai cầm đồ theo, bước đến định đỡ Cao Phong dậy.
“Đi?” Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Đi đâu mà “Về nhà, mẹ lại làm sao vậy?” Kim Tuyết Mai khẽ nhíu đi?” mày.
Kiều Thu Vân lườm Cao Phong, sâu trong ánh mắt bà ta hiện ra vẻ ghét bỏ, còn nặng nề hơn so với ba năm trước.
“Mẹ phải hỏi con trước đã, con có đang mang thai không?” Kiều Thu Vân trực tiếp hỏi.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sững sờ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, không biết tại sao Kiều Thu Vân lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Hẳn là không có, lúc con với Cao Phong làm… Lúc đó là lúc an toàn…” Kim Tuyết Mai thấp giọng trả lời. Nghe đến đó, Kiều Thu Vân thở ra một hơi, vẻ ghét bỏ khi bà ta nhìn Cao Phong càng trở nên rõ ràng hơn.
“Đã như vậy, mẹ sẽ nói thẳng! Con nhất định phải rời khỏi Cao Phong! Hai người các con nhất định phải ly hôn!”
“Mẹ cũng không muốn để cho con gái mẹ sống với một thằng ngu đến già.” Kiều Thu Vân nói thẳng vào vấn đề.
“Ngươi nói cái gì đó?” Kim Ngọc Hải nhăn mày.
“Cao Phong anh ấy không phải là một người ngu!” Kim Tuyết Mai đột nhiên ngẩng đầu, quát lên với Kiều Thu Vân.
“Bây giờ nó có khác gì một thằng nhược trí đâu? Một người hơn hai mươi tuổi với trí thông minh của trẻ con?
Không phải là đồ ngu thì là cái gì?”