Chương 779
Cao Phong thoải mái vẫy tay, sau đó anh không hề do dự mà sải bước tiến về phía trước.
“Cậu chủ Kình Thiên lên đường bình an!” Mọi người đồng loạt chào tạm biệt Cao Phong. Cao Tử Hàn chỉ đứng tại chỗ như vậy, khỏe mắt mang theo tươi cười nhìn Cao Phong bước lên máy bay. Chẳng qua là trong ánh mắt đó dường như có gì đó lấp lánh lóe lên “ầm ầm ầm!” Cánh quạt máy bay bắt đầu điên cuồng xoay tròn, xen lẫn với tiếng ầm ầm to lớn của động cơ, chấn động màng tại mọi người ở đó.
Áp lực từ gió mạnh mẽ chậm rãi nâng thân máy bay lên không trung, hướng về hòn đảo phía Bắc của nhà họ Cao bay đi.
“Anh Kình Thiên… Anh Kình Thiên!” Cuối cùng Cao Tử
Hàn không thể kìm nén được cảm xúc nữa mà hô to một tiếng, đuổi theo chiếc máy bay dần bay xa. Nước mắt tuôn trào ra không cách nào khống chế được.
“Cô Tử Hàn!” Đám người làm vội vàng chạy lên ngăn cô bé lại.
“Anh Kình Thiên, anh Kình Thiên đừng bỏ em lại, đừng bỏ Tử Hàn lại mà ”
Cao Tử Hàn vẫn chạy về phía trước mặc kệ sự ngăn cần của đám người làm, chạy ra khỏi con đường bằng phẳng, cho dù giảm phải đá trên bờ biển cô bé vẫn như cũ không ngừng chạy như điên. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng cao, nhìn máy bay kia càng ngày càng bay xa, từng giọt nước mắt trên gương mặt của Cao Tử Hàn lăn xuống như từng hạt mưa đính trên đoá hoa lê. Mười mấy người làm nhà họ Cao phía sau đều đuổi không kịp bước chân Cao Tử Hàn.
“Anh Kình Thiên, Tử Hàn không chọc anh tức giận nữa, Tử Hàn nghe lời anh, anh đừng bỏ lại Tử Hàn… Đừng bỏ lại em…”
Cao Tử Hàn bật khóc, cơ thể nhỏ bé tiếp tục đuổi theo hướng máy bay đã đi xa.
“Uych!”
Cơ thể Cao Tử Hàn bỗng nhiên ngã sấp xuống khi bị một hòn đá chặn ngang chân
Đầu gối cô bé quỳ trên mặt đất, hòn đá cứng rắn cắt qua da thịt nơi đầu gối và bắp chân cô bé, nhưng Cao Tử Hàn căn bản không thèm nhìn cũng không thèm quan tâm, cô bé vẫn đứng lên chạy về phía trước.
Dáng người nhỏ nhắn loạng choạng, tiếng khóc truyền đi rất xa, rất nhiều người làm nhà họ Cao phía sau đều không nhịn được mà lau nước mắt.
Bên trong máy bay.
Cao Phong cưỡng ép thu ánh mắt về, bàn tay anh hơi nằm chặt, buông ra, rồi lại nằm chặt.
Nhìn Cao Tử Hàn dưới mặt đất, dáng người nhỏ xinh kia chạy đuổi theo máy bay, trong lòng Cao Phong làm sao lại không cảm thấy đau lòng cho được?
Thậm chí bây giờ còn xuất hiện một sự thôi thúc anh mau quay đầu trở về.
Nhưng, anh không thể.
Tình hình hiện giờ không cho phép anh có thể tùy hứng làm bậy.
Mà nhà họ Cao lúc này cũng không phải do một mình Cao Phong chủ trương.
“Cậu chủ Kình Thiên, tình cảm giữa cô Tử Hàn và ngài thật sự rất tốt.” Người phi công cũng nhẹ thở dài một tiếng.
“Ba em ấy qua đời từ sớm, cô bé sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu ở đó cùng với năm người cô, từ nhỏ đã bị đám con cháu trong dòng họ chế giễu là đứa bé không có ba
Giọng nói của Cao Phong hơi chùng xuống.
Nghĩ đến lúc đó, sau mỗi lần bản thân bảo vệ Cao Tử Hàn, Cao Tử Hàn đều sẽ ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn hồn nhiên lên nghiêm túc nói với Cao Phong, sau khi cô bé lớn lên nhất định sẽ gả cho anh Kình Thiên.
Bởi vì mẹ của cô bé từng nói, nếu cô bé thích một người thì hãy cùng người đó ở bên nhau.
“Lần xa cách này, cô Tử Hàn rất đau lòng.” Người phi công gia tăng tốc độ, điều khiển máy bay bay nhanh về phía trước với tốc độ tối đa.
Cao Phong trầm mặc mấy giây, sau đó anh ngửa đầu nói: “Xa cách ngắn ngủi là để khi gặp nhau tốt hơn.
“Đúng vậy, đúng vậy… Người phi công không tiếp tục nhiều lời nữa.