Chương 740
Bà cụ Kim giơ bàn tay run rẩy ra chỉ từng người, nhưng sau đó sắc mặt bà ấy trở lên tái nhợt, một lúc sau mới thở ra một hơi, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy.
“Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, chúng con biết mẹ không bị đau tim mà.” Kim Phúc Khang bĩu môi. Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung cũng cười lạnh, bà cụ Kim khi nãy lầm bầm, bọn họ đã nghe được.
Muốn đem cổ phần của công ty cho Kim Tuyết Mai sao? Đừng có nghĩ về nó! “Rầm ầm…
Trong phòng, Kim Nhạc Sơn như phát điên, vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó, tùy ý ném đồ vật của bà cụ Kim xuống đất.
“Ầm, choang!” Có một tiếng giòn giã, đó là tiếng vỡ của khung kính.
Đôi mắt bà cụ Kim đột nhiên mở to, bức ảnh trên khung tranh là ảnh của bà ấy với ông cụ Kim.
Mấy năm qua nó vẫn được đặt ở đầu giường.
Bây giờ lại bị Kim Nhạc Sơn ném xuống đất vỡ tan, làm cho bà cụ Kim càng thêm đau xót.
“Các người… Bà cụ Kim trợn to mắt và đứng lên. Nhưng trước khi hoàn toàn đứng lên, cơ thể của bà ấy mềm nhũn, ngã xuống đất bịch một tiếng.
“Bà nội, bà đừng diễn nữa được không? Lần khám sức khỏe vừa rồi, bà có bị đau tim đầu” Kim Ngọc Dung bĩu môi.
Nhưng sau khi giọng của Kim Ngọc Dung phát ra, bà cụ Kim vẫn không chút nào đáp lại.
Ba người liếc nhau, có chút giật mình.
“Mẹ?” Kim Phúc Khang ngập ngừng gọi.
Tuy nhiên, bà cụ Kim vẫn nằm nghiêng, giống như không còn thở nữa.
“Không thể nào…cho dù là chuyện gì xảy ra, cũng không thể ngừng thở..” Kim Ngọc Dung hoảng sợ. Kim Hồng Vũ cũng hoảng sợ ngồi xổm xuống day day bà cụ Kim, nhưng không có động tĩnh gì.
“Cha, cha, bà nội chết rồi!” Kim Hồng Vũ ngồi xổm xuống đất, kinh hãi hét lên.
“Vớ vẩn gì vậy?” Giọng Kim Nhạc Sơn vang lên từ phòng sau.
“Thật, sự thật… Kim Hồng Vũ mở to mắt nhìn bà cụ Kim, vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Bà nội không có may mắn để hưởng phúc, không trách chúng ta được. Bây giờ bà nội còn định cho Kim Tuyết Mai cổ phần cơ. Đây là quả báo! Ngay cả ông trời cũng không chịu nổi!”
Sự căm phẫn sâu sắc hiện lên trong mắt Kim Ngọc Dung, như thể cái chết của bà cụ Kim sẽ khiến cô ta rất hạnh phúc.
“Dù sao bà ấy cũng là bà nội của chúng ta… Kim Hồng Vũ trợn to mắt, giọng nói run rẩy.
“Từ khi bà ấy muốn chuyển cổ phần cho Kim Tuyết Mai, bà ấy đã không còn là bà nội của tôi nữa, bà ấy đã chết rồi!” Kim Ngọc Dung khịt mũi lạnh lùng.
“Không được! Tôi phải gọi cấp cứu!” Dù sao thì Kim Hồng Vũ vẫn còn chút lương tâm, bật dậy và muốn lấy điện thoại di động ra.
“Anh điên rồi sao? Nếu như bà cụ mà thở lại được, chúng ta về sau còn có tương lai sao?”
“Cho dù khi Kim Tuyết Mai không vội vàng đuổi chúng ta đi, cô ta cũng sẽ nhanh chóng đuổi chúng ta đi thôi! Đúng lúc bà không có, đến lúc đó chúng ta nói gì thì cô ta cũng phải nghe theo!”
“Cũng bởi vì Kim Tuyết Mai không có ở hiện trường, nếu không tôi đã đem chuyện này đổ lên đầu cô ta rồi.”
Kim Ngọc Dung hừ lạnh, tự hỏi không biết có nên gọi Kim Tuyết Mai đến không, nếu mà Kim Tuyết Mai đến đây thì sẽ đổ tội lên đầu Kim Tuyết Mai, nói rằng Kim Tuyết Mai làm bà cụ Kim tức chết.
“Hồng Vũ, đúng đấy! Chỉ cần không có bà cụ, chúng ta nói thế nào chả được!”
“Và cổ phần sẽ không bao giờ được chuyển cho Kim Tuyết Mai, không phải lúc đó tất cả sẽ là của chúng ta sao?” Kim Phúc Khang cũng chớp mắt vài lần.
“Nếu bà nội không còn nữa, ai sẽ chuyển nhượng cổ phần đây? Bà nội không được phép ký tên sao?” Kim Hồng Vũ gầm lên và bắt đầu gọi.
“Không có chữ ký của bà cụ, thì bà cụ cũng không có ở đấy, chắc là vẫn được…có lẽ sẽ hơi phiền phức thôi… Kim Ngọc Dung có chút ngập ngừng khi nghe về cổ phần công ty.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!