Chương 577
Bầu trời đêm từ từ bao phủ thành phố Hà Nội.
Bóng tối kéo dài vô tận, cảnh đêm càng lúc càng tối, gió đêm cũng trở nên lạnh buốt.
Lúc mới đầu còn có thể nhìn thấy ánh trắng như ẩn như hiện trong đám mây, lộ ra từng ánh trăng nhỏ.
Cho đến khi mây đen che khuất toàn bộ ánh trăng, cả thành phố Hà Nội liền bị bao phủ hoàn toàn trong bóng tối.
Trăng đen, gió mạnh.
Nhà họ Ngô ở Hà Nội.
Ba đời nhà họ Ngô chỉ có duy nhất một đứa con, được mọi người xem như báu vật, ngay lúc này, Ngô Minh An đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, vẻ mặt u ám.Ngồi đối diện là cha của Ngô Minh An, bên tay trái là ông của Ngô Minh An, cả nhà đều ngồi trên ghế sa lon, xung quanh thì có một đám người làm đứng đấy.
Nhưng cho dù ở trước mặt ông nội anh ta thì Ngô Minh An cũng không có chút tôn kinh nào.
– Anh ta thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân đặt lên trên mặt bàn, giống như anh cả trong nhà vậy.
“Minh An, không phải chỉ là một tên con rể nhà họ Kim thôi sao? Chúng ta sợ cậu ta làm gì?” Cha Ngô Minh An, Ngô Khánh Hiên khinh thường mở miệng.
Cha nào con nấy, có thể sinh ra một cậu ấm quần là áo lượt như Ngô Minh An thì cũng có thể biết được Ngô Khánh Hiện là loại người nào rồi.
“Không sai! Dù nhà họ Kim năm trong hàng ngũ bốn dòng họ lớn, nhưng từ khiông lớn đi thì chẳng ai có thể làm cho nhà đó vực dậy được cả.” Ông nội Ngô Minh An, Ngô An Nguyên cũng chậm rãi gật đầu nói: “Anh cả nhà họ Kim Nhạc Sơn rất là vô *dụng. Tính cách của Kim Ngọc Hải thì nhu nhược, cậu ba nhà bọn họ thì chỉ là thằng biết hưởng thụ thôi.”
– “Ông lớn đi kiếm người ở rể, kết quả là đưa về một tên vô dụng! Thật là buồn cười!”
“Nhà họ Kim bây giờ ấy à, không cần nhà họ Tưởng nữa, tự nhà họ Ngô chúng ta ra tay cũng có thể phá hủy bọn họ một cách dễ dàng!” Giọng điệu Ngô An Nguyên cực kỳ tự tin.
“Con muốn anh ta chết! Con nhất định phải khiến anh ta chết!” Sắc mặt Ngô Minh An âm trầm, bàn tay siết thật chặt, hàm răng nghiến ken két.
Ngô Khánh Hiên cười khinh thường, rồixua tay nói: “Muốn nó chết thì nó nhất định phải chết! Ba không tin là nhà họ Liễu có thề vì Cao Phong mà khai chiến với nhà họ Tưởng và nhà họ Ngô chúng ta!”
Ngô An Nguyên cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Thằng nhãi không biết sống ‘chết là gì, chưa đủ lông đủ cánh mà dám dạy phép tắc với nhà họ Ngô, ông đây đã sống hơn nửa đời người rồi, có mấy ai dám nói như thế ở trước mặt ông?”
Nghe Ngô An Nguyên nói như vậy nhưng sự âm u trên gương mặt Ngô Minh An không giảm chút nào, ngược lại càng khiến anh ta muốn Cao Phong quỳ gối trước mặt mình ngay bây giờ hơn.
“Cậu chủ, trà cậu muốn đây…” Một người phụ nữ trung niên, mặc bộ quần áo như người giúp việc cất bước tiến lên, tay bưng một chén trà nóng, hai tay đưa tới trước mặt Ngô Minh An.Người thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, bàn tay toàn là nếp nhăn, gương mặt có thấp thỏm không yên, hiển nhiên là rất sợ Ngô Minh An.
“Cút đi!” Đột nhiên Ngô Minh An giơ tay lên, quơ đổ chén trà nóng.
Dòng nước nóng hổi lập tức hắt lên tay người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ bị đau la lên một tiếng, tay bị phỏng đến mức phồng lên, tốc độ nhanh chóng, hoàn toàn có thể nhìn bằng mắt thường.
Nhưng Ngô Minh An lại làm như không thấy.
“Cút đi! Không nghe thấy à?” Ngô Minh An trừng mắt, gương mặt tức giận nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia.
Còn đối với đám giúp việc ở xung quanh thì họ cũng đã sớm quen với cảnhtượng này rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!