Chương 565
Vừa nghe xong cái giá này, mọi người ở đó đều bỏ cuộc.
Ngay cả người đàn ông vừa nãy cũng lắc đầu, ngôi lại lên ghế.
Ba tỷ đã vượt lên rất nhiều so với giá trị của thanh kiếm“Còn có ông chủ nào muốn ra giá nửa không? Tô Ngọc Khê thản nhiên cười nói.
Không ai tiếp lời.
“Vậy thì được, tôi sẽ không hồ ba lần để quyết định như những lần trước nữa, trực tiếp tuyên bố luôn, thành kiểm này thuộc về
“Đợi đã.” Đúng lúc này, Lâm Vạn Quân đột nhiên giơ một tay lên.
Tô Ngọc Khê mìm cười, hướng ánh mắt về phía Lâm Van Quân.
“Giám đốc Quân, ông ra giá bao nhiêu?” Ánh mắt Tô Ngọc Khê đầy ẩn ý.
Cánh tay giơ lên trong không trung của Lâm Vạn Quân không hạ xuống mà lại gập vài ngón lại, chỉ còn hai ngón giơ giữa không trung.
“Hai mudi ty.”
Cả hội trường đều im lặng không một tiếng động. Vô cùng dứt khoát, không có ai dám so lại.
Chỉ là, bỏ ra hai mươi tỷ để mua một thanh kiểm như vậy có phải là quá không lý trí rồi?
Thật ra, Lâm Vạn Quân chỉ cần ra giá năm tỷ là không có ai dám dấu lại.Thế mà Làm Vạn Quân lại ra giá hai mươi tỷ, có phải là đã thừa ra mười lăm tỷ rồi không?
Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về chỗ Cao Phong
Tuy rằng Lâm Vạn Quân không được lý trí, thế nhưng không có ai dám chế nhạo một câu nào.
Thực lực của Bất động sản Phong Mai không có ai nghi ngờ được.
Nói không chừng hai mươi tỷ trong mắt người ta cũng chỉ là hai nghìn mà thôi.
Có vài người thông minh, nhìn thanh kiếm lấp lánh, rồi lại nhìn vẻ mặt không gợn sóng của Lâm Vạn Quân, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Xem ra, thành phố Hà Nội sắp tới sẽ không được bình yên nữa rồi.
Một núi không thể có hai hồ, mà ai sẽ nắm được phần thắng, bọn họ vẫn chưa biết được.
“Giám đốc Quân đã ra giá táo bạo như vậy, hai mươi tỷ, còn ông chủ nào ra giá nữa không?” Tô Ngọc Khê cũng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Vạn Quân ra giải đến tận hai mươi tỷ
Hai mươi tỷ để mua một thanh kiểm, e rằng dây sẽlà chủ đề nói chuyện phiếm của rất nhiều người đây.
Tô Ngọc Khê hỏi câu này xong, mọi người đều yên
lặng.
Đang đùa sao, ai thừa tiền mà lại bỏ ra hai mươi tỷ để mua một thanh kiểm chứ.
Hơn nữa, cho dù có người muốn mua thì cũng phải
có thực lực đưa ra hai mươi tỷ đã “Được, chủ của thanh kiểm Thu Phong này chính là Giám đốc Quân, Lâm Vạn Quân. Chúng ta hãy cùng
chúc mừng Giám đốc Quân.” Tô Ngọc Khê cười nói.
Tất cả mọi người đều vỗ tay rầm rộ, thế nhưng rất ít người có thể nhìn ra, Tô Ngọc Khê đang cố ý chế nhạo.
Trong đầu Cao Phong lóe lên một suy nghĩ, con đường phía trước của thành phố Hà Nội đã định sẵn là một con đường đầy máu, đối thủ lần này tuyệt đối không dễ đối phó như Tập đoàn Vũ Vương.
Sau khi đấu giá thanh kiếm Thu Phong này, các vật phẩm khác lần lượt được đưa lên bục.
Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng từ bỏ rồi, đi luôn ra bên ngoài nghỉ ngơi.