Chương 511
Kim Tuyết Mai thấy khó chịu nhưng cũng không nói gì, đi theo Cao Phong lên.
“Chúng ta đến rồi.” Ngô Minh An chỉ vào một ghế ngồi.
Những người ngồi phía sau đều kinh ngạc nhìn Ngô Minh An và Hạ Vy.
Hàng thứ ba?
Vị trí của bọn họ là hàng thứ ba, nếu không có chút thân phận và thế lực thì tuyệt đối không thể ngồi.
Vị trí càng gần, càng dễ xem, địa vị cũng càng cao.
“Ha ha, anh nhìn hai kẻ ngu kia, còn đi lên phía trước, cho là nơi này muốn ngồi đâu thì ngồi à?” Hạ Vy cười nhạo nói.
Bây giờ Hạ Vy và Ngô Minh An ngồi ở hàng thứ ba, Cao Phong và Hạ Tuyết Mai còn muốn lên trên, chẳng lẽ muốn ngồi hàng thứ hai?
Nhưng mà bọn họ nghĩ sai, Cao Phong kéo Kim Tuyết Mai lên hàng đầu tiên mới chậm rãi dừng lại.
Chỗ ngồi đầu tiên đều có người chuyên môn tiếp đãi, nên lập tức có hai nhân viên công tác đến đón.
“Ha! Em dám cược, hai người đó lập tức sẽ bị đuổi ra ngoài.” Hạ Vy cười mỉa mai nói.
“Tên nhà quê chưa trải sự đời.” Ngô Minh An cũng khinh thường nói.
“Anh Cao, cô Kim, chỗ ngồi của hai vị ở chính giữa hàng đầu, mời đi theo tôi.”
Một nhân viên công tác nhìn vé của Cao Phong, lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng cung kính nói.
“Cái gì?” Hạ Vy và Ngô Minh An nháy mắt đều sửng sốt.
Chỗ ngồi của Cao Phong là hàng thứ nhất, lại còn chính giữa?
Đây cũng quá khó tin rồi!
Hai chỗ giữa của hàng thứ nhất là vị trí mà người có địa vị cao nhất mới có thể ngồi.
Bây giờ hai người họ ngồi xuống, chẳng phải nối Cao Phong có địa vị cao nhất ở đây, ngồi trên đầu tất cả mọi người sao?
Nhưng mà đây là sự thật.
Lúc hai người ngồi xuống, có rất nhiều người nhìn chăm chú.
“Hừ” Hạ Vy hừ lạnh một tiếng, ngôi ở chỗ của mình, trong lòng ghen ghét không thôi.
Chẳng mấy chốc, khán giả đã chật kín.
Có một sân khấu lớn được dựng lên ngay phía trước, với những ánh sáng rực rỡ liên tục chiếu vào đó.
Đột nhiên, ánh đèn trên khán đài mờ đi ngay lập tức, và tiếng ôn ào của mọi người cũng dừng lại.
Mọi người đều biết rằng thầy Moffitt sắp xuất hiện, ai cũng đều rất mong đợi.
Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng nghển cô, vẻ mặt hào hứng nhìn sân khấu.
Nhưng lúc này sân khấu hoàn toàn tối om, không nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên một ánh đèn sân khấu chói mắt đột nhiên sáng lên.
Ánh đèn sân khấu này, giống như một ngôi sao chói lọi trong đêm đen, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Dưới ánh đèn sân khấu, một cây đàn piano trắng tinh, được ánh đèn chiếu vào càng thêm lấp lánh.
Trước cây đàn piano, không biết từ khi nào một thanh niên trạc ba mươi ngồi xuống, anh ta khẽ cúi đầu, đặt ngón tay lên những phím đàn đen trắn của cây đàn.
“Thầy Moffitt!”
“Thầy Moffitt! Em yêu anh!”
Ngay lập tức, có tiếng hô hoán của khán giả, gần như lật tung nóc nhà thi đấu.
Ngay cả Hạ Vy cũng không quan tâm đến việc chế nhạo Cao Phong và Kim Tuyết Mai nữa, lúc này liền đứng dậy vẫy tay la hét: Mặc dù Kim Tuyết Mai không nói gì, nhưng trong ánh mắt cũng đầy chờ mong và vui vẻ, còn kèm theo sự sùng bái.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!