Chương 459
Người quản lý đứng một bên càng trở nên nơm nớp lo sợ, trên mặt nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cất tiếng gọi cậu Cao.
Cao Phong không có thời gian nhìn tới phản ứng của hắn, ngay cả trừng phạt hắn cũng cảm thấy lãng phí thời gian, lập tức đi thẳng đến đại sảnh.
Lúc này, trên quầy ở đại sảnh, những bó tiền được xếp ngay ngắn liên tiếp, hết cọc này đến cọc khác.
Đầu mỗi cọc được dán một dải giấy trắng đặc trưng của ngân hàng, một bó là hai mươi triệu.
Ban đầu chúng được đặt trong quầy, nhưng sau đó không thể nhét vừa bên trong nên đã đem ra sảnh!
Hơn một nghìn bó tiền mặt hai mươi triệu được xếp ngay ngắn trên quầy kế bên trông, nhìn qua tương đối sốc lớn.
Ngân hàng Sài Gòn là nơi duy nhất có thể một lúc đưa ra rất nhiều tiền mặt như vậy. Điều này thực sự chứng tỏ rằng tiền của họ rất dồi dào.
Xem ra làm quen với Triệu Tùng Đào là một quyết định đúng đắn, Cao Phong trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này, nếu có người tới giật lấy, chắc chắn sẽ rất dễ dàng.
Tuy nhiên, Ngân hàng Sài Gòn thực lực rất hùng hậu, họ đương nhiên có lòng tin để giải quyết mọi việc mà không có chút lo lắng.
Lúc này, xung quanh quầy đặt tiền mặt có mười người dáng vẻ to lớn, mặc đồ đen, đều mặc quần áo đặc thù, sắc mặt lạnh lùng, im lặng.
Cao Phong thản nhiên liếc qua bên hông họ, liền biết bọn họ mang theo thứ gì.
“Phong à, số tiền này em muốn giao đến nơi nào, anh sẽ cho người mang đến cho em” – Triệu Tùng Đào hỏi Cao Phong.
“Xe ba gác ngoài cửa, chắc là chở đủ.” – Cao Phong chỉ vào xe điện ba bánh của mình.
“Hả?” – Triệu Tùng Đào lập tức sững sờ.
Hai mươi tỷ tiền mặt, dùng xe điện ba bánh chở???
Cậu nghĩ nghĩ rằng đây để chở giấy vụn sao?
“Phong à, em cứ trêu đùa bọn anh…” – Triệu Tùng Đào có chút bối rối.
– “Không đùa, tôi mới lái chiếc xe này. Xe rộng rãi, có thể chở hàng được.” – Cao Phong phản bác.
“Cái này, cái này, cái này, cái này là hai mươi tỷ!” – Triệu Tùng Đào lau lau cái trán.
“Đúng vậy, cho nên tôi đã mở cái xe ba bánh này, xe chạy bằng điện, không tháo ra được.” – Cao Phong nghiêm nghị đáp.
Triệu Tùng Đào dừng lại một chút, nói: “À, hay là anh sẽ cử người đi theo chiếc xe này, cùng em vận chuyển được không?”
“Không cần, tôi có việc, nhanh vận chuyển lên đi.” – Cao Phong xua tay nhẹ.
Anh muốn lấy tiền ra, nhưng cũng không sẵn lòng nói cho những người đó biết số tiền đó để làm gì.
Dù sao, hiện tại không chỉ có Kim Hùng Sơn mà còn có những người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào Cao Phong, còn có Cao gia tại Đà Nẵng.
“Nhưng xe này có thể chất một lúc hết số tiền này không?” – Triệu Tùng Đào vẫn không thể tin được.
“Hai mươi triệu, không sai biệt lắm cũng khoải mười lăm cân. Hai mươi tỷ cũng nhiều hơn hai trăm cân. Xe ba bánh này dưới ba trăm cân đều có thể chở được. Nên cứ chất hết lên đi.”
Cao Phong khoát tay áo, ngồi ở phía sau chờ đợi.
Các nhân viên trong ngân hàng nhìn Triệu Tùng Đào với vẻ mặt sững sờ.
Ông ta im lặng một hồi, sau đó cũng không dám làm trái ý của Cao Phong, xua tay nói: “Chất tiền lên!”
Sau khẩu hiệu của giám đốc Triệu, những người này không còn do dự nữa, dưới sự giám sát của mười người áo đen, họ bắt đầu chuyển tiền lên xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!