Chương 4548
Không đụng tới Cao Vũ, Hoa Kỳ lấy đâu mặt mũi.
Nhưng nếu động vào Cao Vũ, trợ lý Trương ở ngay bên cạnh như hổ rình mồi.
Cục diện lại rơi bế tắc.
“Trợ lý Trương, nếu Việt Nam của các anh muốn gây chiến, Hoa Kỳ của chúng tôi quyết chiến!”
Ông ta trầm ngâm vài giây, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn trợ lý Trương.
Ông ta không tin, trợ lý Trương lại dám nói lời khiêu chiến.
Trợ lý Trương hừ lạnh một tiếng, nói: “Việt Nam của chúng tôi chưa từng phát động chiến tranh, nhưng chúng tôi cũng sẽ không sợ khi phải chiến đấu!”
“Chuyện hôm nay, là các người làm trái với quy tắc trước vậy nên chúng tôi sẽ chiến đấu!”
“Hoa Kỳ không phải từ lâu đã muốn khai chiến sao? Vậy thì tới!”
“Có xấu hổ hay không khi suốt ngày ở sau lưng người khác giở trò?”
“Nếu không phục, vậy thì đánh đi!”
Trợ lý Trương chế nhạo, thốt ra lời khinh bỉ ông ta.
“Fuck! Thật là tuyệt!”
Nói xong những lời này, trợ lý Trương trong lòng thầm thở dài.
Ngày thường, mỗi thời điểm lên tiếng ngoại giao từng chữ đều phải cẩn thận, cân nhắc kỹ càng.
Chỉ sợ người khác nắm được điểm yếu của Việt Nam mà phát động dư luận tấn công.
Trong những năm qua, trợ lý Trương vẫn luôn vì đại cuộc nhẫn nhịn.
Hôm nay thật sự là ngày hãnh diện nhất.
Trong lòng chịu đựng đã lâu, nói ra làm trợ lý trương vô cùng sảng khoái.
“Anh!”
Ông ta trợn to mắt, trong mắt tràn ngập tức giận.
“Quả bom hạt nhân của Hoa Kỳ năm xưa ném xuống Nhật Bản, nay đã được nâng cấp”.
“Tôi không biết đất nước Việt Nam của anh có muốn thử không!”
Ông ta nghiến răng nhìn Trợ lý Trương nói từng chữ.
“Đạn hạn nhân của Việt Nam cũng không kém, quy mô cũng không hề nhỏ chút nào đâu.”
Trợ lý Trương chế nhạo đáp trả.
Hoa Kỳ có hạt nhân thì Việt Nam cũng có.
Cá chết lưới rách thôi, ai mà không dám?
Cao Vũ liếc nhìn Trợ lý Trương, trong lòng vô cùng cảm động.
Trợ lý Trương từng nói với Cao Vũ rằng Việt Nam sẽ hỗ trợ vì Cao Vũ và những người khác nhưng vẫn chưa đến lúc.
Cao Vũ luôn coi những lời của trợ lý Trương là dối trá.
Hôm nay, trợ lý Trương thay mặt cho Việt Nam quả thực đã cho Cao Vũ một câu trả lời thỏa đáng.
“Hừ!”
Ông ta thở hổn hển, nghiến răng im lặng.
“Ong ong ong!”
Đúng lúc này, trên bầu trời lại vang lên tiếng gầm rú của trực thăng.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra logo trên chiếc trực thăng, đó là một chiếc trực thăng của liên hợp hội.
Ngay sau đó, trực thăng hạ cánh và một người đàn ông trung niên bước ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên, cả ông ta và trợ lý Trương đều chào người đàn ông trung niên.
Dù sao người trung niên này cũng là thành viên của liên hợp hội có địa vị khá cao.