Chương 442
Mà Kim Tuyết Mai chân vừa bước lên thảm đỏ liền không kìm được nước mắt, nước mắt cô từng giọt lăn trên gương mặt trắng nõn mềm mại rơi xuống thảm đỏ. Nhưng cô lại không lau nước mắt mà để nước mắt cứ như vậy rơi xuống. Vì cô biết, đây là những giọt nước mắt cảm động, là giọt nước mắt của hạnh phúc!
Chìm đắm trong hương hoa hồng và vô số dải lụa rực rỡ bay xung quanh, hai người chậm rãi đi trên thảm đỏ. Khoảnh khắc này, Kim Tuyết Mai đã trở thành đối tượng mà tất cả phái nữ trên thế gian phải hâm mộ ghen ghét. Ngay lúc này Kim Tuyết Mai cảm thấy tất cả sự lạnh nhạt, trào phúng và khinh thường cô phải chịu đựng ba năm nay như một cơn gió thoảng qua. Mọi thứ đều đáng giá!
Hai người đi đến cuối thảm đỏ, có một cô gái cao ráo đem bó hoa hồng đỏ kiều diễm được chuẩn bị từ trước đặt vào tay Cao Phong. Đầy ắp toàn hoa hồng!
Đóa nào đóa đấy đều nở rộ, màu đỏ tươi vô cùng đồng đều, vừa nhìn là biết được chọn lọc kỹ càng.
“Nhiều quá, sợ em cầm không nổi, chín mươi chín đóa hồng, mong rằng em sẽ thích.” Cao Phong tặng bó hoa cho Kim Tuyết Mai.
“Thích! Thích!” Kim Tuyết Mai gật đầu lia lịa, đem bó hoa hồng ôm vào lồng ngực.
Nhóm người phía sau vây quanh hai người, dẫn họ đến phòng tổng thống ở tầng trên.
Bên ngoài khách sạn.
Đám thanh niên BMV hơn mười mấy người đã lái xe rời đi từ lâu. Đùa chắc, bây giờ không rời đi chẳng lẽ ở lại để bị người ta cười nhạo sao?
Dương Mai Bằng tự tay đem chiếc xe ba bánh đưa đến nơi đỗ xe chuyên dụng cho khách quý.
“Giám đốc Dương, chuyện ông làm đã được cấp trên cho phép chưa?” Ngô Minh Huy im lặng nãy giờ, lúc này hơi nheo mắt lại, nhìn Dương Mai Bằng hỏi.
Dương Mai Bằng từ từ xoay người, đối mặt với Ngô Minh Huy không chút sợ sệt, bình tĩnh trả lời: “Cậu Ngô lo thừa rồi! Đây là do ông chủ của tôi chỉ định.”
“Không thể nào!” Ngô Minh Huy phản bác ngay tức khắc, hừ lạnh nói: “Tôi có quen biết với ông chủ của mấy người, ông ta làm sao có thể vì tiếp đón một tên lái xe ba bánh mà để bọn tôi ở ngoài được?” Nói xong câu đó, Ngô Minh Huy và Hạ Vy đều bày ra vẻ mặt suy ngẫm nhìn Dương Mai Bằng. Bọn họ ngược lại muốn xem xem, Dương Mai Bằng này có thật sự không sợ ông chủ không?
“Người cậu Ngô quen hẳn là chủ trước nhỉ?” Không ngờ rằng Dương Mai Bằng không những không chút lo sợ, còn hỏi ngược lại bọn họ.
“Ông nói vậy là sao?” Ngô Minh Huy sửng sốt.
“Cậu Ngô vẫn chưa biết? Khách sạn chúng tôi đã đổi chủ rồi, người chủ ngài quen biết đã rời khỏi rồi.” Giọng Dương Mai Bằng không kiêu ngạo không siểm
nịnh, không nhanh không chậm.
“Đổi rồi?” Ngô Minh Huy ngây người trong chốc lát, hỏi: “Đổi thành ai?”
“Dù sao thì địa vị cũng không thấp hơn cậu Ngô đây.” Dương Mai Bằng bình nhiên cười, xoay người đi về phía khách sạn.
“Có tin tôi gọi một cuộc điện thoại là khiến khách sạn Oriental Jade của mấy người đóng cửa luông không!” Ngô Minh Huy bỗng hét lên.
Bước chân của Dương Mai Bằng ngừng lại trong nháy mắt.
Ngô Minh Huy mặt mày ngạo nghễ, Dương Mai Bằng ban nãy còn điên cuồng như vậy, bây giờ biết sợ rồi?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!