Chương 412
“Cho dù chị họ Đường Ngọc Diệp của chúng tôi muốn tìm anh rể, thì cũng một cậu chủ giàu có và cao quý như cậu chủ Phan, nếu anh còn biết chút tự giác thì nên làm như thế nào thì anh tự biết đớ”.
“Đúng vậy, Cao Phong, anh đừng ở đây khiến người ta phải mất mặt nữa, anh không cảm thấy xấu hổ, nhưng nhà họ Đường của chúng tôi cảm thấy xấu hổ vì anh!”
Lúc này trên mặt đám người Đường Đình Thư, Mai Đình Lan và Đường Hoành Du đều đang tràn ngập vẻ kiêu ngạo chế giễu.
Vốn dĩ bọn họ muốn khiêm tốn một chút, nhưng bây giờ nhà họ Phan đã tới thăm khiến bọn họ không tự chủ mà bành trướng kiêu ngạo hơn.
Thậm chí còn cảm thấy rằng bản thân chính là nhà giàu có số một thành phố Đông Nam.
Sau đó lại nhìn thấy Cao Phong cho nên liền cảm thấy chán ghét, bọn họ nghĩ rằng Cao Phong không có tư cách xuất hiện ở chỗ này.
Phan Thanh Sơn và Phan Thanh Huy đang mỉm cười điềm tĩnh và đi từ từ đi vào bữa tiệc, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì bọn họ nghe thấy một cái tên, họ rất kinh ngạc khi nghe thấy cái tên đó…
Bọn họ bàng hoàng cùng nhau quay sang nhìn về phía âm thanh đó phát ra.
Khi nhìn thấy người thanh niên đang bình tĩnh và thản nhiên đứng đó, hai mắt Phan Thanh Huy lập tức mở to, kéo áo Phan Thanh Sơn và nói: “Bố, anh ta chính là chủ tịch Cao, anh Cao!”
Đồng từ của Phan Thanh Sơn đột nhiên co rút lại, lập tức dẫn Phan Thanh Huy đi về phía Cao Phong.
“Các người đủ rồi đó! Cao Phong còn tài giỏi hơn các người rất nhiều!”, Đường Ngọc Diệp nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha, chị họ Ngọc Diệp, vậy thì chị hãy để Cao Phong nói thử xem, trong số tất cả hơn trăm vị khách ở đây, anh ta quen biết anh?”, Đường Đình Thư liền đi ra.
Mọi người có mặt đều cười khẩy, nếu Cao Phong anh có thể quen biết một người, thì cũng sẽ không xấu hổ đứng ở đây rồi đúng không?
Hàng trăm người, nhưng không có ai chào hỏi anh, vậy anh nghĩ bản thân là người như thế nào?
Anh còn không biết xấu hổ, đứng bên cạnh ông cụ Đường Văn Lâm?
“Cao Phong nói đi chứ, trong số hàng trăm người ở đây, anh quen biết ai?”, giọng nói của Đường Đình Thư càng ngày càng lớn hơn, anh ta chỉ thẳng vào Cao Phong và nói.
“Tôi không quen ai cả”, Cao Phong vẫn bình thản như cũ, sờ sờ chóp mũi và nói.
Anh đã nhìn thấy hai cha con Phan Thanh Sơn đang đi về phía này.
Ở thành phố Đông Nam này có rất nhiều người không biết cái tên Cao Phong của tôi.
Tuy nhiên, không phải ai cũng không biết.
Chớ lo con đường phía trước không tri kỷ, có ai trên thế giới này không biết quân vương?
“Nếu anh không quen biết ai cả, vậy anh…”
“Nhưng tôi quen biết anh Cao!”
Đường Đình Thư còn chưa nói hết câu thì đột nhiên có người quở trách.
“Hả!”
Những người đang chờ xem trò hề của Cao Phong, tất cả bọn họ đều quay đầu về phía âm thanh đó phát ra.
Ai, ai đang nói chuyện?
Sau khi nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng là Phan Thanh Sơn, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Cao Phong nói anh không quen biết ai, nhưng Phan Thanh Sơn lại nói ông ta quen biết anh Cao? Cái tên anh Cao này là đang ám chỉ Cao Phong sao?