Chương 3892
Cụt tay cụt chân, máu tươi bắn tung tóe, lại càng đâm sâu cảm quan thần kinh của mỗi người!
Gần năm trăm nghìn binh sĩ, đã xảy ra hỗn chiến trăm năm qua, xưa nay chưa từng có.
Máu không ngừng chảy ra.
Đạn không ngừng bắn.
“Ngài Đức Khánh, không hay rồi, phía sau có hơn trăm nghìn kẻ địch tiến tới.”
“Ngài Đức Khánh, khối tập đoàn Phong Hạo khởi xướng tổng tiến công!”
“Lão đại, chúng ta bị bao vây trước sau, chúng ta bị làm thành vằn thắn rồi!”
Đám thuộc hạ của Đức Khánh lập tức bị dọa sợ, không ngừng kêu lên sợ hãi.
Trước sau trái phải, bốn phương tám hướng, toàn bộ đều là tiếng súng và kẻ địch.
Trong tình huống như vậy, có người nào không sợ?
“Mẹ kiếp chết tiệt! Tình huống gì thế này?”
“Đây là tình huống gì, người phía sau ở đâu ra?”
Đức Khánh đều đã tức tới choáng váng, không ngừng gào thét với thuộc hạ.
“Không biết ạ, không biết bọn họ ở đâu ra!”
“Ngài Đức Khánh, trên cờ chiến của bọn họ viết chữ Phong!”
“Mẹ nó, không phải là trợ giúp của khối tập đoàn Phong Hạo đấy chứ?”
Mọi người mồm năm miệng mười, hiện trường hoàn toàn rối loạn.
Từ trên không nhìn xuống, khu vực Nam Cương, bên trái cắm một cờ chiến chữ Phong, bên phải cũng cắm một cờ chiến chữ Phong Hạo.
Trận chiến giữa hai bên diễn ra ở khu vực giữa hai lá cờ chiến.
Cờ chiến chữ Phong và cờ chiến của Phong Hạo đều đón gió bay lên, cách không đối nhau, thậm chí có cảm giác chiếu rọi lẫn nhau.
Ba bên hỗn chiến.
Mà trên thực tế, chỉ có hai đội ngũ vây quanh người của Đức Khánh bắt đầu điên cuồng hành hạ đến chết.
Hai trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, cộng thêm một trăm hai mươi nghìn binh sĩ Cảnh Đông.
Có tổng cộng ba trăm nghìn người, bên Đức Khánh chỉ có hơn một trăm nghìn người!
Nhân số ước chừng hơn Đức Khánh gấp đôi.
Đám ông Trần càng nhìn càng kích động.
Thậm chí bọn họ đều ước gì có thể tự mình ra sân tham dự trận chiến đấu này.
Gần năm trăm nghìn người hỗn chiến, đã nhiều năm rồi chưa xuất hiện cảnh này?
Cho dù chinh chiến như ông Trần là lão tướng hơn sáu mươi năm, e rằng cũng chưa từng tham dự hỗn chiến hàng trăm nghìn người.
Hỗn chiến nhiều người như vậy, máu vẩy chiến trường, tiếng giết rung trời, thật sự khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Mà John đứng ở hậu phương phía xa, cuối cùng cũng cảm nhận được không thích hợp.
“Sao mình nghe âm thanh chiến đấu không phải ở Tam Giác Vàng, mà ở Nam Cương nhỉ?”
John đặt chén cà phê trong tay xuống, kêu lên với bên ngoài.
Không phải Đức Khánh dẫn người tấn công Tam Giác Vàng sao, sao lại đánh nhau ở Nam Cương?
Lúc này sĩ quan phụ tá ra ngoài quan sát một lát, sau đó trở về nói: “Ngài John, động tĩnh chiến đấu truyền từ Nam Cương tới.”
“Chuyện này không đúng, tôi phải đi xem.”
“Làm sao có thể ở Nam Cương được? Không phải đi đánh ở Tam Giác Vàng sao?”
John nhíu mày, lúc này dẫn theo năm nghìn người, tiến đến khu vực Nam Cương.
Nhưng lúc đám John tiến đến bên cạnh Nam Cương, thì bị người ta chặn lại.