Chương 3882
Diệp Thiên Long mỉm cười, cất bước tiến lên, đặt điện thoại bên cạnh ông Trần.
“Vèo!”
Tất cả mọi người đột nhiên quay đầu, nhìn về phía điện thoại kia.
“Cao Phong muốn nói chuyện với ngài.”
Diệp Thiên Long nhẹ nhàng giải thích một câu.
Mà Diệp Thiên Long vừa dứt lời, di động trên bàn vang lên.
“Alo!”
Ông Trần nhanh chóng cầm lấy di động, vội vàng nghe máy.
“Ông Trần, tôi là Cao Phong.”
Bên kia điện thoại, vang lên giọng Cao Phong.
“Phù!”
Nghe thấy thế, vậy mà ông Trần không nhịn được thở phào một hơi.
Gần hai mươi ngày, không nghe được giọng Cao Phong!
“Tên nhóc cậu, tôi biết tên nhóc cậu không sao mà!”
Ông Trần than nhẹ một tiếng, sau đó cười nói.
“Đó là đương nhiên, nhiệm vụ ông Trần giao cho tôi còn chưa hoàn thành, sao tôi có thể có chuyện được?”
Cao Phong mỉm cười, bình tĩnh trả lời.
Ông Trần nghe thấy được tự tin và lạnh nhạt trong giọng nói của Cao Phong, trong lòng càng thêm cảm khái.
Chiến trường, quả nhiên là nơi có thể mài giũa một người.
Cho dù ông ta không nhìn thấy bộ dạng của Cao Phong, nhưng chỉ nghe Cao Phong nói chuyện, đều có thể nghe ra anh thay đổi không ít so với trước.
Hay là nói, trưởng thành lên không ít thích hợp hơn.
“Được! Tên nhóc cậu được lắm, thật sự không tệ.”
Ông Trần cười ha ha, sau đó nói: “Cậu muốn làm gì, cậu ở đâu, tôi cũng không hỏi.”
“Bây giờ nói cho tôi biết, cậu muốn nói gì với tôi?”
Thái độ của ông Trần rất thẳng thắn.
Chuyện Cao Phong không muốn nói, ông ta sẽ không hỏi nhiều nửa chữ.
Cho nên Cao Phong chỉ cần nói cho ông Trần nghe những lời anh muốn nói là được.
“Cũng không có gì, chỉ muốn nói cho ngài một câu.”
“Bây giờ là ba giờ năm mươi phút, hôm nay lúc mặt trời mọc, Cao Phong tôi, sẽ tặng Việt Nam một phần lễ lớn.”
Một câu nói ra, trong lòng ông Trần chấn động mạnh.
Phóng tầm mắt cả Việt Nam, hạng người kinh tài tuyệt diễm đếm không hết.
Nhưng có thể có mấy người, có quyết đoán nói ra những lời như vậy?
Vì cả Việt Nam, tặng một phần lễ lớn?
Thử hỏi có mấy ai có quyết đoán, có năng lực nói ra như vậy, có năng lực làm ra chuyện như vậy?
“Cậu, cậu muốn như thế nào… Thôi, tôi không hỏi, tôi không hỏi.”
Trong lòng ông Trần vô cùng tò mò, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại, đè ép phần tò mò đó xuống.
“Tôi nghĩ bắt đầu từ ngày mai, bên cạnh biên giới Việt Nam, có thể an ổn rất nhiều năm.”
“Cho nên tôi cũng muốn nhắc nhở ông Trần, nhớ rõ hứa hẹn lúc trước.”
Cao Phong im lặng một lát, sau đó nói những lời này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!