Chương 3809
“Sao vừa rồi lúc tôi sắp xếp chỗ đặt chân, còn thừa ra nhiều giường ngủ như thế?”
“Rõ ràng là tôi bảo người chuẩn bị ba chục nghìn giường mà!”
“Ồ, không có nhiều người như vậy, tôi chỉ khoác lác thôi.”
“Sau đó xuất hiện thêm người, nhưng tôi bảo bọn họ đi về trước, hiện giờ chỉ còn khoảng hai mươi nghìn người.”
Long Tuấn Hạo sửng sốt, sau đó cười ha ha trả lời.
“Ôi, được rồi, vậy các anh em nghỉ ngơi đi.”
Mạnh Tuấn Phi liếc mắt nhìn Long Tuấn Hạo một cái, cũng không nhiều lời, lúc này tạm biệt rời đi.
Khu vực Nam Cương.
Cường đạo Nam Cương đánh bất ngờ Cảnh Đông xong, quét dọn chiến trường rồi nhanh chóng trở về khu vực Nam Cương.
Nhưng hôm nay bọn họ không dám đóng quân ở nơi gần khối tập đoàn Phong Hạo nữa.
Nhỡ đâu Liễu Tông Trạch trở lại tấn công một đợt nữa, bọn họ chắc chắn không chịu nổi.
Ít nhất tạm thời không thể đóng quân ở bên cạnh.
Cho nên cường đạo Nam Cương nhao nhao tụ tập ở giữa khu vực Nam Cương, tạm thời dàn xếp xuống.
Nhưng cường đạo Nam Cương vốn chỉ có ba mươi nghìn binh lực, lúc này ở trên đất trống, vậy mà không dưới năm sáu chục nghìn người.
Nhân số hơn trước gấp bội.
“Ngài John, tối hôm nay chúng tôi đã xử lý được hơn ba mươi nghìn cường đạo Cảnh Đông.”
“Thu được hơn hai mươi nghìn vũ khí, một ít đạn.”
Đức Khánh ngồi trên xe lăn, báo cáo với John.
“Hừ! Giết tốt lắm.”
“Nhưng mà ông chắc chắn người ông giết tối nay, là đám người của Cảnh Đông tấn công chúng ta sao?”
John hừ lạnh một tiếng hỏi.
Hiện giờ ông ta đã bình tĩnh, chậm rãi ràng buộc cùng một chỗ với cường đạo Nam Cương.
“Ngài John, buổi tối đèn không được sáng lắm, nên không thấy rõ.”
“Hơn nữa cho dù có thể thấy rõ, tôi cũng chưa chắc nhận ra được diện mạo của bọn họ.”
“Dù sao người của chúng ta đi vào xong, đi không xa lắm đã chạm mặt bọn họ.”
“Quan trọng là gì, quan trọng là giống như bọn họ đã sớm chuẩn bị, giống như chuẩn bị mai phục chúng ta.”
“Sau đó hai bên chiếu đèn xong, trực tiếp đánh nhau.”
Đức Khánh nói tới chuyện này, trong lòng vô cùng tức giận.
Ông ta không nghĩ tới quân địch ở Cảnh Đông không chỉ ban ngày giết bọn họ, vậy mà buổi tối còn chuẩn bị mai phục bọn họ nữa.
“Đám người vô liêm sỉ này! May mà ngài John có dự kiến trước, phái rất nhiều người trợ giúp chúng tôi.”
“Nếu không cho dù chúng tôi có thể thắng, cũng chắc chắn tổn thất rất nặng.”
Đức Khánh thấy John không nói lời nào, lại nói một câu.
“Vì sao Cảnh Đông bọn họ lại làm như vậy?”
“Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn tham dự vào chiến đấu với Nam Cương?”
“Hay là nói, mấy cường quốc tiếp sát Cảnh Đông, có gì đó bất mãn với nước chúng ta?”
John khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nghĩ.
Đối với những chuyện ở tầng cao hơn này, tất nhiên là Đức Khánh không dám tùy tiện bàn tán gì.