Chương 3621
Gài bẫy được một tên, nguy hiểm của bản thân anh có thể giảm đi một phần. Khi thật sự không thể tiếp tục lừa gạt được nữa, cùng bọn họ trở mặt cũng không muộn.
“Anh Phong, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tự mình kiểm soát những chuyện này.” Vương Hoàng Hà cũng không dám lơ là, nhanh chóng gật đầu.
Cao Phong vẫy tay, ra hiệu cho anh ta ra ngoài.
“Anh Phong, anh trước tiên nên nghỉ ngơi một chút đi, đã nguyên một ngày một đêm anh không ngủ rồi. Tôi sẽ lo liệu tốt chuyện bên ngoài.” Vương Hoàng Hà nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cao Phong, không nhịn được khuyên một câu.
“Không sao, cậu cứ đi xuống trước đi, tôi còn có việc phải làm.” Cao Phong khẽ khoát tay, chậm rãi đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại lên.
“Được rồi!” Vương Hoàng Hà gật đầu rời khỏi phòng.
Cao Phong một tay cầm điện thoại, tay kia châm cho mình một điếu thuốc. Chỉ là sau khi hút mấy hơi lớn, ho khan vài tiếng, anh mới dập tắt điếu thuốc. Sau đó, anh xoa má hai lần, sau đó mới bắt đầu quay số.
Bên kia lãnh địa, người ta chỉ biết Cao Phong có thể dễ dàng giết chết 13 ngàn kẻ địch. Nhưng họ không biết vì chuyện này anh đã nỗ lực bao nhiêu, tinh thần căng thẳng đến mức nào.
Giống như Kim Tuyết Mai đã từng nói với anh. Hầu hết mọi người sẽ chỉ quan tâm đến Cao Phong có thể bay cao bay xa đến đâu. Rất ít người hỏi anh có mệt không.
“Nhưng không sao. Trên đời này, chỉ cần có một vài người thực sự quan tâm đến mình, như vậy cũng đủ rồi.” Cao Phong khẽ mỉm cười, nhẹ nhành tự nói với mình một câu, sau đó ấn một cái nút bên cạnh bàn, đánh một dãy số rồi gọi.
“Alo! Đây có phải là Hổ tướng Vương Hoàng Hà không?”
Điện thoại kêu một tiếng rồi nhanh chóng được kết nối.
“…Ngài Đức Khánh, tôi là Cao Phong… khối tập đoàn Phong Hạo đã cắt đứt đường dây liên lạc của chúng tôi, chúng tôi chỉ vừa kết nối lại được.”
Giọng Cao Phong khàn khàn, chỉ cần nghe thôi cũng nhận ra anh mệt mỏi bao nhiêu. Hơn nữa mặt anh lúc này rất nghiêm túc, đáy mắt ẩn chứa bi thương, ngay lập tức diễn kịch.
“Cái này… Anh Cao, Hổ tướng Vương đâu?” Đức Khánh nghe vậy sững sờ, sau đó họ một tiếng
Ông thực sự không muốn nói chuyện với Cao Phong lúc này. Bởi vì nghe nói người thanh niên này, tuổi còn trẻ nhưng có chút ác độc.
Vừa mới ngày hôm qua, ông không biết suy nghĩ cái gì, vừa nghe tên Cao Phong này nói vài câu liền bị mê hoặc tâm hồn. Càng đáng giận hơn là ông đã không nói hai lời đã trực tiếp phái ba nghìn quân đến hỗ trợ khối tập đoàn Vũ Nặc.
Chân trước anh ta vừa rời đi, ông chân sau liền hối hận về hành vi của mình.Nhưng những lời đã hứa thì không thể đổi ý, chỉ có thể hy vọng khối tập đoàn Vũ Nặc cho ông ta một kết quả hài lòng. Vì vậy, từ khi giao tranh kết thúc, bên này vẫn luôn liên tục gọi điện đến, nhưng lần nào cũng không kết nối được.
Bây giờ, ông chỉ muốn nói chuyện với Vương Hoàng Hà có tính cách ngay thẳng.
“Ngài Đức Khánh, Vương Hoàng Hà anh ấy… Hiện đang bị thương.” Cao Phong giọng điệu tràn đầy bi thương, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
“Cái gì? Hổ tướng Vương Hoàng Hà bị thương?” Đức Khánh đột nhiên mở to mắt, có chút sững sờ hỏi.
“Ngài Đức Khánh, anh Vương hiện tại đang bị thương nặng, ta cũng không khá hơn là bao.” Cao Phong gật đầu, giọng nói khàn khàn.
Đức Khánh nghe vậy, khóe miệng giật giật, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về mọi khả năng.