Chương 3564
Người đàn ông trung niên hoảng sợ vội vàng đi về phía trước.
“Dám hay không dám, ông hãy xem đi, nổ súng!”
Nghe được lệnh, hai mươi người lính áo đen, đồng loạt giơ súng lên.
“Pằng pằng pằng!”
Đúng lúc này, từ xa vang lên một tiếng gầm rú của động cơ.
Cùng lúc đó, lần lượt các luồng sáng mạnh mẽ chói mắt lao thẳng tới.
Xa xa, vài chiếc xe đang lao tới.
Đầu xe vẫn đang nhấp nháy đèn.
“Dừng lại!”
Có tiếng hét vang lên từ đằng xa.
Đây là…, 110 đến rồi?
Những người nhà họ Kiều thở phào nhẽ nhõm.
Tuy nhiên, hai mươi người lính áo đen này còn không ngẩng đầu lên nhìn.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Tiếng súng nổ, đạn bắn ra từng đợt dồn dập.
“Phụt phụt phụt phụt.”
Bỗng nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi la mắng Kim Tuyết Mai, trên người còn vương đầy những giọt máu bắn tung tóe.
Trong tíc tắc, nam thanh niên này đã sụp xuống.
Anh ta thậm chí còn không kịp thốt ra tiếng hét cuối cùng trước khi chết.
Xúc phạm Kim Tuyết Mai, chết cũng không có gì đáng tiếc.
Khi tiếng súng nổ, anh ta mở to mắt và dần dần ngất đi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Máu dưới chân tiếp tục chảy ra xung quanh và nhuốm đỏ cả một vùng mặt đất.
Anh ta đến chết cũng không hiểu, họ đến đây chỉ để chế nhạo đám người Kiều Thu Vân một chút thôi, cũng không biết vì sao mình mất mạng?
Anh ta đến chết cũng không hiểu, anh ta từ đầu đến cuối la mắng Kim Tuyết Mai, tại sao lại trực tiếp bị giết chết?
Hai câu hỏi này anh ta nhất định phải đem xuống dưới mồ.
“Đồ khốn, đồ khốn nạn!”
“Các người giết chết con trai của tôi rồi, Kiều Thu Vân, đây là cháu trai của cô, cô sao có thể để bọn chúng giết chết nó được?”
Người đàn ông trung niên gầm lên ôm lấy người thanh niên.
Kiều Thu Vân nghe được câu nói đó cũng không nói một lời, chuyện mà Kim Tuyết Mai vừa làm bà không thể kiểm soát được.
Những người lính áo đen này tôn trọng Cao Phong và địa vị của anh trong lòng họ cực kỳ cao.
Cậu chủ nhà họ Kiều này thậm chí lại dám mắng Kim Tuyết Mai, đây là cái chết không thể tránh khỏi.
“Tên khốn đó là tự làm tự chịu.”
“Trời không trừng phạt thì chúng ta sẽ thay trời hành đạo.”
Một người lính áo đen lạnh lùng nói.
“Soạt soạt soạt!”
“Này này!”
Năm sáu chiếc xe với ánh đèn nhấp nháy dừng ngay trước mặt bọn họ.