Chương 3517
“Ngã xuống! Ngã xuống!”
“Rầm rầm!”
“Ngã xuống! Ngã xuống!”
“Rầm rầm!”
Mấy chục người chiến sĩ còn lại, đánh Cao Phong liên tục.
Mấy chục người cứ như gói bánh xếp vậy, bao kín Cao Phong.
Nắm đấm không ngừng giơ lên rồi lại buông xuống, la hét không ngừng.
Thế mà, cho dù Cao Phong bị nhiều người tấn công kịch liệt như thế, anh vẫn không có ý định gục ngã.
Thậm chí cũng không có cúi người xuống, cứ bảo vệ đầu như vậy, điều tiết lại hơi thở của cơ thể, ánh mắt nhìn dưới chân của mọi người, tìm cơ hội ra tay.
“Tướng Vu, ông như thế thì sẽ đánh chết người mất.”
Lâm Thừa Khải đi lên một bước, nhíu mày nói với Vu Chính Bình.
“Chết trong tay người một nhà còn tốt hơn là chết trên chiến trường, bị kẻ địch giày vò tới chết.”
Vu Chính Bình cũng không hề có chút suy chuyển nào, hừ một tiếng trả lời.
Tình huống trước mắt đây là Cao Phong bị thua chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ sợ chưa được một phút đồng hồ, Cao Phong sẽ sụp đổ trước thế công kích dày đặc như mưa rào này mất!
Lâm Thừa Khải nghe vậy thì nghiến chặt khớp hàm, nhìn sang phía ông Trần.
Ông Trần hơi xua xua tay, ý bảo Lâm Thừa Khải không cần phải nói thêm nhiều làm gì.
“Cậu ấy là nhân tài mà Trần Thiên Tung tôi đây kỳ thác kỳ vọng cao nhất.”
“Nếu cậu ấy bị đánh bại như thế thì chứng tỏ mắt tôi mù thật rồi.”
Ông Trần hờ hững lên tiếng, ánh mắt và giọng nói đều cực kỳ vững vàng kiên định.
Vu Chính Bình thì lại hơi bĩu môi, Cao Phong đằng kia rõ ràng sắp bị đánh bại tới nơi rồi, ông Trần lại cứ cố chấp đâm đầu vòa ngõ cụt mà làm gì chứ?
“Gục ngã là các người thì có!”
Đúng lúc này, trong khu vực vòng chiến, bất chợt có một tiếng gầm giận giữ bộc phát mà ra.
Chỉ thấy Cao Phong nãy giờ vẫn chực chờ thời cơ cuối cùng thì đột nhiên bùng nổ.
Ngay sau đó, tự dưng Cao Phong bỏ hai tay đang bảo vệ phần đầu ra, mặc cho mấy chục nắm đấm của đám chiến sĩ xung quanh đánh trúng.
Mấy chục người này mới đầu còn thoáng sửng sốt, thế rối ồ ạt tiếng lên, hung hăng giáng đòn tới tấp về phía Cao Phong.
Ngay trong nháy mắt này, tự dưng cơ thể của Cao Phong tụt thấp xuống cách ra hẳn một khoảng trống.
Lần này, công kích của mấy chục người trong nháy mắt đánh vào không khí, cơ thể cũng bị hụt đà dẫn đến mất thăng bằng
Nhanh như chớp, đột nhiên Cao Phong ngồi thụp xuống, tiếp đó hai tay chống đất, tàn nhẫn duỗi chân quét ngang bằng sạch!
“Ha!”
Một cú quét chân này mang theo khí thế hung mãnh quét ngang ngàn quân, uy lực bất phàm không thể chôgns đỡ.
“Huỵch! Bịch bịch bịch bịch ầm!”
Chỉ thấy lúc này Cao Phong tựa như một cái compa quay trong, lấy bản thân mình làm tâm, chân phải duỗi ra, quay trong ba trăm sáu mươi độ.
“Ôi! Đệt!”