Chương 3372
“Trung tướng Long, ông cực khổ rồi…”
Trọng Dương Bình cất bước tiến lên, nhỏ giọng nói với Diệp Thiên Long.
Sắc mặt đen thui của Diệp Thiên Long đã trở lại bình thường rồi.
“Gì mà cực khổ với không cực khổ? Lúc nó còn nhỏ tôi đã không bầu bạn được với nó.”
“Bây giờ tôi muốn dùng cách này để cảm nhận tình cha con, sao tôi có thể không phối hợp với con bé được?”
Diệp Thiên Long xúc động thở dài một hơi.
Ông có thể nhận ra Kim Tuyết Mai cố ý nói mấy lời nghịch ngợm đó với mình, còn Diệp Thiên Long thì rất phối hợp giả vờ tức giận, mặt cũng đen lại.
Từ nhỏ Kim Tuyết Mai đã không ở cùng cha mẹ ruột, cô phải trải qua quãng thời gian ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Kiều Thu Vân có tính nịnh bợ, bà ta cũng không quá bảo vệ Kim Tuyết Mai. Dù Kim Ngọc Hải không có lỗi với Kim Tuyết Mai, nhưng dù sao ông ta cũng không phải cha ruột, giữa hai người họ vẫn có sự xa cách.
Cho nên, nói Kim Tuyết Mai thiếu thốn tình thương của cha mẹ cũng không có gì sai.
Cô muốn dùng cách này để tìm kiếm cảm giác có cha là chỗ dựa, dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng có cha giúp đỡ, Diệp Thiên Long bụng làm dạ chịu chỉ đành phải ra sức hùa theo cô.
“Chỉ hy vọng cuộc sống sau này của con bé sẽ không cực khổ như thế nữa.”
“Nó đã khổ hơn hai mươi năm…”
Diệp Thiên Long đưa mắt nhìn đoàn xe đang dần biến mất, không kìm được than nhẹ một tiếng.
“Mong con bé trời tối có đèn, trời mưa có dù, trong những bộn bề của cuộc sống này, có chồng con làm bạn.”
Trọng Dương Bình nghe câu nói thơ văn lai láng của Diệp Thiên Long thì hơi sững sờ, sau đó ông ta lắc đầu cười khẽ.
Sau khi tìm được Kim Tuyết Mai, Diệp Thiên Long thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Ngay cả tính cách cứng nhắc cổ hủ ban đầu cũng đã trở nên tiến bộ hơn rồi.
Kim Tuyết Mai đi rồi, tâm trạng của Diệp Thiên Long có chút không tốt.
Cho nên những người kia cũng là không đứng đây quá lâu, bọn họ nhanh chóng chào tạm biệt rồi đi mất.
“Ông Diệp.” Ông cụ nhà họ Phạm cất bước tiến lên, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Gọi xong ông ta không nói gì cả, chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt râu.
Sắc mặt ông cụ nhà họ Diệp ửng đỏ, ho khan một tiếng, nói: “Ông không cần nhiều lời như thế, tôi tin tưởng ông, vậy được chưa?”
Khuya ngày hôm trước, lúc ông cụ nhà họ Diệp và ông cụ nhà họ Phạm gặp nhau, mỗi ngày còn thề thốt là Cao Phong rất khó vượt qua ải này. Sau khi ông cụ nhà họ Phạm nói ra câu ấy, ông cụ nhà họ Diệp còn xì mũi coi thường nữa.
Mà bây giờ, ông ấy không thể không phục.
“Ông Diệp đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác cả.” Ông cụ nhà họ Phạm cười nhạt một tiếng.
Nhưng ông cụ nhà họ Diệp càng nghe càng cảm thấy ông cụ nhà họ Phạm thật sự ý khác.
“Tôi chỉ có chút hâm mộ thôi, nhà họ Diệp tự dưng được một cô cháu gái thì không nói, còn nhặt được một chàng rể ưu tú như vậy nữa.”
“Ông già này thật sự cảm thấy rất hâm mộ.” Ông cụ nhà họ Phạm nói câu này rất nghiêm túc, giống như đây là lời phát ra từ tận đáy lòng vậy.
Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh một tiếng, chống gậy ba-toong nói: “Ông không cần phải nói móc tôi, đúng là hơn hai mươi năm này nhà họ Diệp không có chút công lao nuôi dưỡng nào với Tuyết Mai. Nhưng thời gian còn lại, nhà họ Diệp chúng tôi sẽ bù đắp hết tất cả, con bé muốn cái gì thì cho nó cái đó.”
Ông cụ nhà họ Phạm lại cười khẽ, nói: “Ông Diệp thật sáng suốt, nhưng thật ra tôi đơn giản chỉ muốn nói là tôi có chút hâm mộ ông Diệp thôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!