Chương 3362
“Tại sao lúc đầu ông lại muốn để mấy người lớn tuổi đổi tên cho Kình Thiên?” Lâm Thục Lan chau mày hỏi.
Lâm Vạn Quân nhìn Lâm Thục Lan, hơi lắc đầu, không nói gì.
“Đợi cậu chủ quay trở về, tôi sẽ bàn lại với cậu ấy.”
Lúc Lâm Vạn Quân nói câu này, hai chữ “bàn lại” được nhấn mạnh hơn nữa.
“Ông Quân, ông chuẩn bị lật bài với Kình Thiên sao?”
Lâm Thục Lan hơi kinh ngạc, sau đó mới từ từ tròn mắt hỏi.
Lâm Vạn Quân khẽ gật đầu, nói: “Tôi cảm thấy đã đến lúc rồi.”
“Thế nhưng…” Lâm Thục Lan cảm thấy vô cùng rối rắm, giống như có nỗi niềm gì khó nói.
“Bây giờ cậu chủ đang ở vị trí cao, còn phải đối mặt với ngã rẽ quan trọng nhất của đời người.”
“Tôi cảm thấy, nên nói mọi chuyện cho cậu ấy, sau đó để cậu ấy tự đưa ra lựa chọn.”
Lâm Vạn Quân híp mắt lại, khẽ nói.
Mấy người Lâm Thục Lan nghe thấy câu này của Lâm Vạn Quân thì nhìn nhau, chỉ biết gật đầu.
Lâm Vạn Quân nói không sai.
Hiện giờ, Cao Phong phải đối mặt với hai lựa chọn.
Hoặc là trả giá cho những chuyện đã làm trước đây, thậm chí còn phải trả giá bằng mạng của mình.
Hoặc là lập công chuộc tội, đi ra ngoài chiến đấu, quét sạch quân giặc bảo vệ quốc gia, giành được một vị trí cao trong quân đội.
Đây đều là những lựa chọn mà Cao Phong biết.
Mà thật ra, trừ những điều này, còn những lựa chọn khác mà Cao Phong chưa biết đang đợi anh.
Lâm Vạn Quân cảm thấy thời cơ đã đến rồi.
Mà ngọn đèn ông ta luôn thắp sáng cho Cao Phong cũng nên tắt đi rồi.
Lâm Vạn Quân muốn nói ra những gì mình biết, sau đó để Cao Phong tự đi con đường còn lại.
Lần này, ông ta không muốn can thiệp vào lựa chọn của Cao Phong nữa.
Nhiều nhất cũng chỉ đưa ra một nhắc nhở lý trí thôi.
“Tôi, tôi về trước đây.”
Lâm Thục Lan đột nhiên đứng lên, quay người rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp chỉ còn lại ba người Lâm Vạn Quân.
“Ông Quân, trước đây không phải ông nói ông cụ Cao đã cố hết sức để lót đường cho cậu chủ Kình Thiên sao?”
“Tôi có chút hoài nghi, dường như bây giờ ông đang mơ hồ?”
Người trung niên gần năm mươi tuổi đó đắn đo một lúc mới hỏi.
Nếu như đã có sắp xếp đầy đủ rồi, sao còn phải mơ hồ như vậy?
Thế nhưng lúc này hai mắt của Lâm Vạn Quân vô hồn, trong mặt đúng là đang đầy những tia mờ mịt.
“Ông cụ Cao cả đời đều thông minh tuyệt xuất.”
“Thế nhưng suy cho cùng ông ấy không phải là thần linh, sao có thể dự liệu được những chuyện sau này?”
“Hơn nữa tôi cảm thấy lúc đầu ông cụ Cao đã lật hết những con bài giấu được, có lẽ đã cố hết sức rồi.”
“Ông ấy dốc hết tâm huyết gây dựng thế lực trong nước, thử hỏi xem có ai làm được như ông ấy?”
“Thế nhưng đã ra nước ngoài, cho dù là ông cụ Cao cũng không làm gì được.”
“Vậy nên nếu như cậu chủ phải đi nước ngoài, vậy thì con đường còn lại chỉ có thể dựa vào một mình cậu ấy thôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!