Chương 3316
“Cao Phong, làm sao đây, em nên làm gì bây giờ…”
Kim Tuyết Mai ôm chặt Cao Phong, cô không kìm được nước mắt, khóc lớn.
“Không sao, không sao hết. ”
Cao Phong vươn tay vỗ lưng Kim Tuyết Mai, anh kề bên tai Kim Tuyết Mai, nhỏ giọng nói: “Em còn nhớ lần trước ở thành phố Hà Nội, lúc đón sinh nhật với em, anh đã nói gì không?”
“Em nhớ kỹ, Cao Phong anh đây đều là người hùng của Kim Tuyết Mai.”
“Anh vẫn muốn làm người hùng của em, sao có thể dễ dàng ngã xuống được?”
“Dù là vì hai đứa con của chúng ta, anh cũng sẽ trở về, hãy tin anh.”
Cao Phong ôm chặt Kim Tuyết Mai gần một phút rồi chậm rãi buông tay ra, anh xoay người đi về phía Lâm Thừa Khải.
“Cao Phong! Cao Phong!”
Nước mắt Kim Tuyết Mai chảy xuống, cô vươn tay muốn nắm tay Cao Phong lại.
Một vài người giúp việc của nhà họ Diệp vội vàng tiến lên phía trước, kéo Kim Tuyết Mai lại.
“Đến đây.”
Cao Phong đứng tại chỗ, vươn tay cổ tay lẳng lặng chờ. Lâm Thừa Khải hơi híp mắt, sau đó khẽ gật đầu.
Lúc này, chiến sĩ luôn đứng ở một bên cầm lấy còng tay, đặt lên trên cổ tay của Cao Phong.
Cao Phong cảm nhận được sự rét lạnh thấu xương từ trên tay truyền đến, anh không nhịn được mà cười khổ, lắc đầu.
Cuối cùng, vẫn phải đi tới bước này.
Diệp Thiên Long, ông cụ nhà họ Diệp cùng với đám người Long Tuấn Hạo đều im lặng không nói.
Nhưng Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đều đang nghiến răng nghiến lợi, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng.
“Không được manh động!”
“Không được manh động!”
“Nếu bây giờ mà dám ngăn cản mệnh lệnh thì tội sẽ nặng hơn.”
“Đến lúc đó, tất cả tội danh đều sẽ đổ lên đầu anh Phong!”
Liễu Tông Trạch rũ đầu xuống, hai nắm đấm nắm chặt, như đang nói với người
khác, hoặc là đang lầm bầm một mình.
“Cạch cạch!”
Tiếng động giòn giã vang lên, còng tay đã khóa tay Cao Phong lại.
Không còn lối thoát, không thể tránh khỏi.
“Đi thôi.”
Lâm Thừa Khải thu hồi con dấu của Tổng tư lệnh, xoay người lên xe.
Cho đến khi con dấu của Tổng tư lệnh được thu hồi, đám Diệp Thiên Long mới dám buông bàn tay đang chào xuống.
Cao Phong bị hai gã chiến sĩ lôi đi, ngồi trên chiếc xe của Lâm Thừa Khải.
Rất nhiều người ở đây đều đỏ mắt, nhìn Cao Phong, tiễn đưa anh.
“Bộp!”
Sau khi Cao Phong ngồi lên xe, anh hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt lướt qua vô số người, nhìn về phía Kim Tuyết Mai ở nơi xa.
“Cao Phong, Cao Phong…”
Kim Tuyết Mai vẫn đang giãy dụa, miệng liên tục gọi tên Cao Phong.
Cao Phong không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười với Kim Tuyết Mai.