Chương 3171
Chỗ dựa vững chắc như núi cao cuối cùng lại trôi theo dòng nước, mạnh ai nấy chạy…
Nhà họ Đặng thật sự đã bước vào đường cùng rồi.
Ngay sau đó, sáu người đàn ông trung niên nhận được cuộc gọi từ ai đó cũng dự định rời đi.
Nhưng trước khi đi có bốn người trong số đó thận trọng bước từng bước về phía Cao Phong.
“Kình Thiên, có một số chuyện không biết ông Lý đã nói với cậu chưa?”
Một người đàn ông trung niên da ngăm đen nhìn Cao Phong với ánh mắt đầy vẻ hoài niệm.
“Nói đi.”
Cao Phong gật đầu thầm suy đoán trong lòng, mấy người này có lẽ là thuộc hạ trước đây của ông cụ nhà họ Cao.
“Ầy…”
Bỗng nhiên người đàn ông da ngăm đen kia thở dài một hơi rồi lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại.”
Nói tới đây, người đàn ông da ngăm đen dừng một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Có lẽ sau này mấy anh em chúng tôi cũng không giúp ích được gì cho cậu.”
“Không chỉ chúng tôi mà còn cả ông Lý cũng vậy.”
Người đàn ông da đen kia cũng không biết phải nói gì thêm, khẽ lắc đầu.
“Hửm?” Cao Phong có hơi mơ hồ.
Người đàn ông da ngăm đen vẫn bình tĩnh nhìn về phía Cao Phong, tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
Nhưng do dự một lát vẫn quyết định nói ra để Cao Phong hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Chúng tôi thật sự không ngờ một thằng nhóc con như cậu lại dám đè ép quân đội ở thủ đô, cậu muốn chầu trời rồi sao?”
“Cậu có biết nếu cấp trên muốn chèn ép cậu, thì bản thân cậu và những người có mặt ở đây đừng mong bước vào thủ đô nửa bước.”
Giọng điệu của người đàn ông da ngăm đen nghe qua khá bất đắc dĩ, không thể nói là trách móc mà càng giống đang như thở dài.
Cao Phong hơi hơi trầm mặc, lúc đó anh chỉ một mực muốn đi tìm Kim Tuyết Mai, làm gì còn tâm trí mà lo xa như vậy.
Thậm chí anh còn từng nghĩ nếu đối phương quyết tâm ngăn cản thì anh sẽ liều mạng xông vào, bây giờ ngẫm lại thì cảm thấy lúc đó mình đã quá bốc đồng rồi.
Nhưng cho dù có phải lựa chọn lại lần nữa thì Cao Phong vẫn sẽ làm như vậy.
Kim Tuyết Mai và bé cưng chưa chào đời của bọn họ là toàn bộ thế giới của Cao Phong, anh bằng lòng làm tất cả mọi chuyện vì toàn bộ thế giới kia.
“Chúng tôi biết cậu không thể không làm vậy.”
“Cho nên bảy người chúng tôi mới hợp sức ngăn chặn binh lính bên kia để mở đường cho cậu thuận lợi vào thủ đô.”
“Nhưng có lẽ cậu cũng nghĩ đến hậu quả mà chúng tôi sắp phải gánh chịu khi làm vậy rồi.” Người đàn ông da ngăm đen nói một câu khiến cho Cao Phong trừng lớn hai mắt.
Thì ra là thế…
Đồng thời cũng vô cùng cảm động về những việc mà bọn họ đã làm.
Ông cụ họ Cao đã không còn trên đời, cũng không còn là thủ trưởng của bọn họ nữa, nhưng những người này vẫn khắc ghi lời hứa năm xưa, không hề do dự dốc hết sức giúp đỡ anh.
Đây chẳng phải là tình nghĩa giữa những người đàn ông hay sao?
Nhìn lại những người ở bên cạnh mình, sao đám người Long Tuấn Hạo lại không như vậy?
“Vốn dĩ chúng tôi định giấu ông Lý âm thầm hành động thôi.”