Chương 3147
“Phụt phụt!”
Máu tươi bắn ra lập tức phun lên người Cao Phong một lần nữa.
“Bốp!”
Hai mắt Cao Phong ngập tràn máu lạnh, đạp một phát ra ngang, người đàn ông trung niên bị đá văng ra xa hơn hai mét, ngã xuống mặt đất gào thét không ngừng.
“Ba năm kết hôn nhưng tôi chưa từng đụng vào một sợi tóc của cô ấy.”
“Vậy mà các người dám đánh cô ấy, làm nhục cô ấy, còn muốn hủy hoại cô ấy nữa…”
“Hôm nay tất cả các người sẽ đều phải chết!”
“Chết hết đi!”
Cao Phong lại đột nhiên quay người, vung thanh đao chém đứt cả chục ngàn quân, đột ngột quét ngang một cái.
Lúc này, hàng chục người nhà họ Đặng hoàn toàn hoảng sợ, tất cả đều choáng váng, thậm chí còn quên cả việc chạy thoát thân.
Nhưng thật ra là lúc này bọn họ đã sợ hãi đến mức hai chân như nhũn ra, chạy trốn cũng không thể chạy trốn nữa rồi!
“Cả nhà đều vô dụng!”
“Ai cho các người can đảm động vào người phụ nữ của tôi!”
Cao Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, dùng sức quét ngang thanh đao một lần nữa.
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”
Lưỡi kiếm sắc bén của thanh đao chém qua trước mặt cắt ngang ngực năm sáu người nhà họ Đặng trong tích tắc.
Một cái quét ngang đã liên tiếp chém chết sáu người.
Đối với sáu thành viên người nhà họ Đặng, quần áo trên ngực của bọn họ ngay lập tức bị băm nát, da thịt của họ rơi vãi, máu tươi trào ra mãnh liệt.
“A!”
Sáu người ngửa mặt ngã xuống đất, trong miệng không ngừng kêu la thảm thiết.
Cảnh tượng này vô cùng đẫm máu.
Thậm chí Kim Tuyết Mai cũng không dám nhìn lại.
Ông cụ Đặng hoàn toàn kinh hãi, chưa từng nghĩ tới việc Cao Phong lại có dũng khí lớn như vậy.
Anh có dũng khí lớn giết hết cả nhà họ Đặng ở kinh thành này!
Như vậy thì trên đời này, không có vật gì có thể khiến anh sợ hãi sao?
Ông cụ Đặng nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được điều đó, lúc này không có thời gian để ông ta suy nghĩ nữa.
Việc đã đến nước này, nhà họ Đặng không còn sự lựa chọn nào khác.
Phản kháng hay là ngồi chờ chết?
Phản kháng thì có thể sẽ chết!
Nhưng nếu không phản kháng thì sẽ chết sớm hơn.
Trong trường hợp này, căn bản bọn họ có thể đưa ra lựa chọn mà không cần suy nghĩ quá nhiều.
Ông cụ Đặng theo bản năng đưa tay sờ eo lưng, nhưng lại không có bất cứ vật gì.
Vũ khí nóng hoàn toàn không được mang theo trên người.
Ai bị điên mà mang theo vũ khí nóng lắc lư trong nhà mình cơ chứ?
“Diệp Thiên Long, tốt hơn hết ông nên suy nghĩ rõ ràng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!