Chương 3133
Nếu như Cao Phong dùng vũ khí nóng ở thủ đô và còn ra tay với các binh sĩ của nhà họ Đặng thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Đến lúc đó, dù là cấp trên có muốn thì cũng không thể bảo vệ nỗi anh.
Nhưng Diệp Thiên Long ông ta thì có thể.
Hơn nữa, dù không được…
Thì Diệp Thiên Long cũng phải làm như thế.
Ít ra thì nếu ông ta làm thì người bị cấp trên xử phạt sẽ là ông ta chứ không phải là Cao Phong.
Vì Diệp Thiên Long ông ta luôn cảm thấy áy náy trong lòng nên bây giờ ông ta phải bảo vệ Kim Tuyết Mai và còn phải bảo vệ cả Cao Phong.
“Cho tôi thời gian một phút, chỉ một phút thôi.”
Diệp Thiên Long sợ Cao Phong lại tiếp tục kích động nên nghiến răng hét lớn.
Cao Phong trợn to mắt, ngực liên tục phập phồng, nhìn Diệp Thiên Long chằm chằm.
“Sếp! Người của chúng ta đã đến rồi!”
Trọng Dương Bình sải bước tiến qua, cung kính hành lễ với Diệp Thiên Long.
“Được! Dẫn hết qua đây cho tôi!”
“Chuốc thuốc phá thai cho con gái tôi đúng không, chết tiệt, tôi xem hôm nay ai dám!”
Diệp Thiên Long phất tay hạ lệnh, phía sau lập tức trở nên xáo động.
“Để người của tướng Long vào.” Long Tuấn Hạo ra lệnh cho các binh sĩ ở phía sau.
Đám đông rẽ ra, mọi người đã chứng kiến hết tất cả cảnh tượng xảy ra phía sau.
Rất nhiều binh sĩ mặc áo rằn ri, tất cả đều được trang bị vũ trang, lần lượt tiến về phía bên này.
Còn có rất nhiều xe bán tải quân dụng, bên trên cũng chở rất nhiều người.
Những người này đều là lực lượng được quản lý trực tiếp bởi Diệp Thiên Long.
Nhưng sau khi nhìn thấy số lượng người thì ông cụ họ Đặng đã hừm một tiếng lạnh lùng rồi tỏ vẻ đầy khinh miệt.
Vì số người mà Diệp Thiên Long gọi đến lúc này nhiều nhất cũng chỉ có hai ngàn người thôi.
Hai ngàn người thì cũng không thể gây ra nỗi sóng gió gì.
“Diệp Thiên Long, ông cũng ngây thơ quá rồi đó!” Ông cụ họ Đặng hừm một tiếng lạnh lùng.
“Người ngây thơ là ông! Nói theo cách của con rể tôi thì ông chính là một con chó già của nhà họ Đặng.”
Diệp Thiên Long nghiến răng hừm một tiếng lạnh lùng rồi dang cánh tay ra.
Hai ngàn binh sĩ đang sắp tiến vào đội ngũ ở phía trước đó lập tức tản ra hai bên.
Theo sau đội hình tản ra của các binh sĩ, thứ ở phía sau cũng lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
“Trời má…” Long Tuấn Hạo vò lên cái đầu trọc của mình, trợn tròn mắt rồi thốt ra lời thô lỗ.
“Mẹ ơi!” Những người khác cũng trợn to mắt, thốt lên kinh ngạc theo.
Còn biểu cảm của những người nhà họ Đặng thì lại càng đặc sắc hơn. Vẻ khinh miệt và cười nhạo trên mặt họ đều lập tức đông cứng lại.
“Rắc rắc!”
Hai cái đầu sư tử bằng phỉ thúy được ông cụ họ Đặng xoay trong tay nhiều năm lập tức rơi xuống đất, đập lên mặt sàn và nát vụn ra thành vô số mảnh vỡ.
“Chuyện này, chuyện này…”
Ông cụ họ Đặng hoảng loạn, tất cả người nhà họ Đặng đều ngây người ra.
Đến hơn một vạn binh sĩ của nhà họ Đặng lúc này cũng thi nhau trợn to mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Sau khi hai ngàn binh sĩ tách ra thì phía sau đã xuất hiện hai chiếc xe tăng với đầu pháo giương cao.
Chiếc xe tăng được bao bọc toàn bộ bởi một lớp giáp sắt dày đặc và chắc chắn.
Chiếc xe tăng bọc thép rộng ba mét rưỡi, không tính nòng pháo thì cũng đã dài đến bảy mét ba.