Chương 3109
Tiếp theo là đến nhà họ Đặng ở thủ đô, không biết kết quả sẽ thế nào?
Chẳng ai đoán biết trước được.
Lý tướng khoanh tay đứng xa xa nhìn theo đám người Cao Phong rời đi.
“Trò giỏi hơn thầy mà!”
“Cao tướng đã có người kế nghiệp rồi! Thoải mái thật!” Lý tướng than thở rồi lên xe nhanh chóng rời đi.
Hôm nay chuyện xảy ra không thể giải quyết một cách đơn giản như những gì mọi người vẫn tưởng.
Ông tôi cũng có rất nhiều chuyện phải làm.
“Anh Phong, chúng tôi ngồi xe đi thôi.” Long Tuấn Hạo lái một chiếc xe đi thẳng tới trước mặt Cao Phong.
Cao Phong hơi chút do dự một chút rồi trực tiếp lên xe.
Thứ nhất là anh phát hiện ra trên người có quá nhiều vết thương, có thể nói là hành động cực kì bất tiện.
Thứ hai là anh cũng muốn đến gặp Kim Tuyết Mai nhanh hơn.
“Ong ong!” Long Tuấn Hạo lái xe đưa Cao Phong tăng tốc đi thẳng về phía trước.
Những người phía sau cũng theo sát sao.
“Chạy bộ, chạy!” Liễu Tông Trạch ở phía sau đột nhiên rống to.
Chẳng mấy chốc tất cả đã lên tinh thần, thôi đi bộ và bắt đầu chạy như điên.
Dù là có là người giàu có của thỏ đô hay là thành viên quan trọng.
Dù có là binh sĩ Phong Hạo hay là người của gia tộc lớn ở thủ đô thì sau khi ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều cất bước chạy.
Như mãnh hổ xuống núi, như hàng vạn con ngựa chạy dài.
Tất cả mọi người cùng có chung một mục đích đó là nhằm về phía nhà họ Đặng.
Rốt cuộc nhà họ Đặng sẽ có vận mệnh thế nào…
Chuyện này, cả ông cụ nhà họ Diệp cũng không dám suy đoán lung tung.
Bấy giờ đã là gần chạng vạng, mặt trời cũng dần lặn xuống sau ngọn núi.
Ánh trời chiều rực lửa, tà dương như màu máu.
Ánh chiều tà đỏ rực ấy hắt lên người tất cả những ai đang đi chuyến này.
Như thể đang khoác lên cho họ một bộ giáp màu đỏ tươi.
Áo vải ngựa hoang, đón em về nhà!
Mặt trời chiều ngả về tây, dần dần khuất bóng sau ngọn núi.
Hôm nay thủ đô quá ầm ĩ, mọi thứ cứ liên tục lên men.
Khi hơi men đến độ thơm nồng thì bắt đầu bùng nổ.
Những thế lực luôn dõi mắt theo sự kiện lần này cũng cảm thấy sợ mất mật.
Mỗi một bước Cao Phong đi đều khiến lòng họ rung động.
Trên bầu trời thủ đô chính là thanh kiếm thông thiên của Cao Kình Thiên, khí thế hùng hồn mạnh mẽ không nói lên lời.
Ánh kiếm sáng loáng, chói mắt.
Dù thanh kiếm đó không được chém ra thì khí thế của nó đã đủ để phá tan những rào cản rồi.
Đó là, một kiếm tất chết, rút kiếm gây sát thương!
Thanh kiếm đó chính là sự tồn tại như thế.
Một kiếm chém nhà họ Phạm, sau đó là nhà họ Diệp…
Hai gia tộc lớn của thủ đô đã ngã quỵ!
Nó không chỉ là khủng bố… Mà nó là vô cùng khủng bố!
Dù là thắng hay thua thì ngẩng đầu ba thước có mặt trời.
Bấy giờ mọi người ở thủ đô không biết ngước đầu lên ba thước rốt cuộc có còn mặt trời hay không.
Nhưng bọn họ lại biết chắc là ngước lên ba thước có Cao Phong!
Cái tên Cao Phong đã vang vọng cả thủ đô.
Thanh kiếm vạn trượng, bấy giờ đã tìm thấy mục tiêu, đang không ngừng chém ngang cả bầu trời.
Tiếng gió gào thét, thanh kiếm xé nát không gian khiến bầu trời thủ đô nhanh chóng chém vào đầu người!
Tất cả mọi người ở thủ đô đều đứng xa xa chú ý chuyện này.