Chương 2694
Nhưng trong ánh mắt Cao Mỹ Lệ lại không hề thấy vui vẻ và hào hứng chút nào.
Mà ngược lại chỉ toàn là sự hối lỗi và đau lòng.
Tên ngốc Liễu Tông Trạch này cam tâm tình nguyện làm công cụ của cô ta, bị cô ta lợi dụng, bị cô ta dắt mũi.
Tất cả đều bởi vì Liễu Tông Trạch thật sự rất yêu Cao Mỹ Lệ.
Còn Cao Mỹ Lệ thì sao?
“Thật ra em không có tư cách để anh yêu, em chỉ là một người phụ nữ tâm địa độc ác mà thôi.”
“Tông Trạch, trong lòng em thấy rất khó chịu.”
“Tại sao ông trời lại hành hạ em như thế, rốt cuộc em đã làm sai điều gì chứ?”
Cao Mỹ Lệ lặng lẽ nhìn Liễu Tông Trạch ở ban công, tự lẩm bẩm một mình.
Con người vốn là loài động vật có tình cảm.
Lúc này Cao Mỹ Lệ mới phát hiện, cô ta cũng đang dần dần lún sâu rồi.
Sự dịu dàng của Liễu Tông Trạch, sự bảo vệ của Liễu Tông Trạch, tình cảm sâu nặng của Liễu Tông Trạch.
Những việc đã trải qua một tháng nay, khó tránh khỏi làm trái tim của Cao Mỹ Lệ phải rung động.
“Brừm..” Cao Mỹ Lệ cảm thấy túi mình rung lên, cô thở dài một cái rồi lấy điện thoại ra.
Hôm nay cô ta đã lén lén mang theo chiếc điện thoại liên lạc ở Đà Nẵng.
Chính vì để có thể liên lạc với cấp trên, xác nhận bước cuối cùng của kế hoạch có thể ổn thỏa.
“Con cá thế nào rồi?” Tin nhắn hiện lên một dòng chữ.
Cao Mỹ Lệ nhìn Liễu Tông Trạch một cái, nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Đã cắn câu rồi.”
“Được! Xong chuyện này thì những việc tôi hứa với cô, tôi nhất định sẽ làm được.”
“Tôi đợi tin tức tốt của cô.”
Bên đó nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Sau khi Cao Mỹ Lệ xem xong thì nhẹ nhàng tắt máy và bỏ điện thoại vào trong túi.
Đêm nay ở thành phố Hà Nội xem ra không được bình yên rồi.
Nhà họ Cao ở Đà Nẵng phất lên bao nhiêu năm nay, những người như Cao Anh Hạo đã sớm tính toán từ lâu rồi.
Làm sao có thể ngồi yên chờ đợi, để Cao Phong dễ dàng lấy được chứ?
Nếu như dễ dàng bị Cao Phong đánh đổ thì nhà họ Cao cũng không hưng thịnh được lâu như vậy.
Ngoại ô Đà Nẵng.
Năm trăm binh sĩ Phong Hạo mặc cùng một bộ trang phục, đứng thẳng lưng và giữ yên tư thế đứng yên không động đậy.
Năm mươi người một hàng, tổng cộng mười hàng, khoảng cách giữa các hàng tầm năm mét.
Quân số không đông lắm nhưng lại rất có khí thế.
Eo của mỗi người đều vắt một cây súng ngắn với lỗ ngắm màu đen, túi đạn cũng treo trên người.
Màu sắc đồng nhất càng khiến họ mang vẻ đằng đằng sát khí.
Tung hoành cả khắp Tam Giác Vàng này e là chỉ có Khối tập đoàn Phong Hạo là có thể thống nhất trang phục chiến đấu và trang bị đầy đủ như thế.
Không còn cách nào, những người khác làm ăn không được nên đều phải đến khu Tam Giác Vàng để đánh chiếm địa bàn và muốn kiếm chút danh tiếng.