Chương 2456
“Phạm Thanh Nhiên!”
Phạm An Quốc gõ cửa, sau đó bước vào.
“Nào, đây không phải không phải là phong cách của con gái cha!” Phạm An Quốc nhìn dáng vẻ của Phạm Thanh Nhiên, nhịn không được khẽ cười một tiếng.
“Hiện giờ con có thể làm gì đây. . . ” Giọng nói Phạm Thanh Nhiên thể hiện mất mát.
“Tối hôm qua cha đã suy nghĩ kỹ, người trẻ tuổi tài cao như Cao Phong, trên đời này rất hiếm thấy, cho nên. . . “Phạm An Quốc bỗng nhiên cất tiếng nói.
“Cho nên cái gì?” Phạm Thanh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nên hỏi.
“Cho nên, cha sẽ không cấm đoán con nữa.” Phạm An Quốc bình tĩnh nhìn Phạm Thanh Nhiên nói.
Phạm Thanh Nhiên sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ.
Người khác, đương nhiên không thể cản trở cô ta.
Nhưng sự ngăn trở của Cao Phong, cô ta nên vượt qua bằng cách nào đây?
“Năm đó cha không cho con đi du học ở nước ngoài, chẳng phải con vẫn đi sao.”
“Con là người có dũng khí, hãy cố gắng theo đuổi.”
Phạm An Quốc vỗ vỗ bàn tay cô ta, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Phạm Thanh Nhiên sửng sốt vài giây, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt.
Trên mặt bàn, là vé máy bay!
. . .
Tại sân bay quốc tế của thành phố.
“Hành khách trên chuyến bay đến thủ đô Hà Nội chú ý, chuyến bay lập tức sẽ cất cánh, mong mọi người mau đến khu kiểm vé, chuẩn bị lên máy bay!”
Một giọng nói vang lên, Cao Phong cùng những người xung quanh đều đứng lên, hướng về phía khu kiểm vé để đi tới.
Chuyến bay không chỉ đến một địa điểm nhất định, trên đường đi cũng sẽ dừng chân ở một số địa điểm, nên hành khách trên chuyến bay vô cùng đông.
Nhìn thấy đám người tranh nhau kiếm vé, Cao Phong không khỏi nhíu mày.
Hình ảnh hỗn loạn này, thật khiến cho người ta cảm thấy đau đầu.
“Đừng đứng cản đường có được không!”
Một người đàn ông phía sau đẩy Cao Phong, sau đó xách vali đi lên phía trước.
Cao Phong khẽ lắc đầu, cũng không tức giận, lập tức đứng sang một bên nhường đường.
“Sớm biết cảnh tượng như thế này diễn ra, bản thân hẳn là lên nghe theo ý kiến của Thương Hồng Thành , ngồi máy bay riêng để đến rồi.”
Cao Phong khẽ than một câu, cũng chuẩn bị đi tới xếp hàng chờ kiểm vé.
Mấy người Thương Hồng Thành đều đưa ra ý kiến như vậy, nhưng lại bị Cao Phong từ chối lòng tốt.
“Chậc chậc chậc, đứng trước cảnh tượng đông nghịt này, bày đặt đòi mua máy bay riêng.”
Người con gái trẻ đứng bên cạnh nghe thấy anh nói liền sửng sốt, bĩu môi khinh thường nói.
Mở miệng ra là đòi mua máy bay riêng, đúng là đồ thích khoe khoang.
Cao Phong thấy vậy cũng lười giải thích, chỉ tiến lên phía trước, đi đến gần cổng soát vé.
“Anh Cao Phong, anh Cao Phong!”
Đúng lúc này, một nhân viên mặc đồng phục trên cánh tay áo có đeo phù hiệu màu đỏ, chạy nhanh tới chỗ Cao Phong, không ngừng gọi tên anh.
“Gọi tôi sao?” Cao Phong có chút nghi ngờ hỏi.
“Đúng rồi, chính là anh Cao Phong đây, thật xấu hổ khi tôi đến chậm, không tiếp đãi ai được tử tế.” Nhân viên công tác vội vàng giải thích.
“Ừm, không có việc gì.” Cao Phong xua tay nói.