Chương 2398
“Xé rồi, xé rồi.”
Mọi người tranh giành, xé đi vô số tờ, sau đó chúng rơi xuống đất.
Dường như lúc xe giấy niêm phong cũng là lúc khúc mắc trong lòng họ được giải quyết.
“Anh Phong, sau đó thì sao đây?” Làm xong chuyện này, có người hét lên một tiếng.
“Sau đó? Sau đó mở cửa kinh doanh chứ sao! Còn đợi gì nữa?” Cao Phong cạn lời, anh cười nói.
“Ha ha ha.”
Mọi người được một trận cười hả hê, sau đó tấp nập chạy đến tiệm của mình mở cửa.
Khổng Duệ Chí đang đợi người, ông ta nhìn thấy tình cảnh này chỉ có thể cảm khái.
“Nói thật đó giám đốc Duệ Chí, chúng tôi cũng được coi là nửa người làm ăn, tôi kinh doanh nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng nghe nói người thuê và chủ nhà còn có thể có quan hệ tốt như vậy.” Lâm Đông nói ra với giọng cảm thán.
Thương Hồng Thành khẽ nhếch môi, anh ta nói: “Ai nói không phải chứ, nhưng mà anh Phong cũng thật hào phóng đối với họ.”
“Anh Phong à, ở đây đã ba ngày không mở cửa rồi, khách hàng đều đi sáng nơi khác mua sắm hết rồi.” Có người hét lên lần nữa.
“Không cần các anh lo lắng, cứ cẩn thận chỉnh sửa lại tiệm đi, khách hàng sắp đến rồi.”
Cao Phong vẫy tay, anh đi vào khu thương mại Kiên Thành ngay lập tức .
Mọi người không hoang mang một chút nào, trong lòng họ có một sự mong chờ vô hạn.
Bởi vì họ biết người này, cái người đàn ông tên Cao Vũ này, tuy rằng còn trẻ, nhưng anh lại rất giỏi.
Cho dù sẽ đến muộn, nhưng anh cũng chưa từng để họ thất vọng.
“Nào nào nào, đứng ở trong tiệm đi, tôi sắp bắt đầu rồi nhé.”
Đột nhiên, Lê Tiểu Quyền lấy loa hét to vào đám đông.
Sau lưng anh ta, trên đầu chiếc ô tô xe bán tải hạng nặng có vô số pháo nổ chất thành đống, bên cạnh còn có mất trăm người, pháo nổ được lát trên nền đất ven đường, trải dài và dài mãi.
“Êi! Anh Quyền, thành phố chúng ta cấm đốt pháo mấy năm nay rồi! Đây là phạm pháp đó!” Có người liên tục khuyên bảo.
“Ha ha, không sao đâu đừng sợ, sau lưng chúng ta có người” Lê Tiểu Quyền cười ha ha, anh ta thổi cây pháo trong tay, đến khi lên lửa ở trên đầu pháo.
“Mọi người lui về sau đi, tôi đốt đây.”
Lê Tiểu Quyền vừa dứt lời, còn chưa đợi mọi người hồi đáp lại, anh ta đã trực tiếp lấy tàn thuốc dán lên ngòi pháo.
“Ầm!” Ngọn lửa bùng lên trong chốc lát.
“Mẹ nó, chạy mau.”
Lê Tiểu Quyền sửng sốt thốt ra một tiếng, sau đó anh ta lấy tàn thuốc còn vất đi, co chân chạy tán loạn.
“Bùm!”
Những quả pháo đầu tiên trong khu thương mại Kiên Thành đã nổ hoàn toàn.
Ngay sau đó là tiếng pháo nổ lên liên hồi.
“Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!”
Pháo nổ vang trời, chiêng trống náo nhiệt, không khí vô cùng sôi nổi. Khói trắng mịt mù, đặc biệt là mùi thuốc súng xốc thẳng vào mũi mọi người.
Ngọn lửa bùng lên, giấy pháo đỏ bay tung tóe, khói dày đặc bùng lên, tiếng động không ngớt.
Toàn bộ khu thương mại Kiên Thành tràn ngập trong bầu không khí này, và thậm chí nó mang đến cho mọi người một cảm giác về năm mới.
…