Chương 2294
Mà biểu hiện của Phùng Phương Huyền thậm chí còn trực tiếp hơn, bà ta lùi lại phía sau giống như là tránh khỏi thứ gì đó ghê tởm lắm, kéo dài khoảng cách với Cao Phong và Trần Ngọc Tâm.
Giống như là lúc Cao Phong xấu hổ, bà ta sợ người khác biết mình quen biết Cao Phong.
“Muốn tự làm mất mặt mình thì cũng đừng lôi chúng tôi theo.” Phùng Phương Huyền cười lạnh một tiếng.
Nhìn thấy nhiều người xung quanh vây lại, còn chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ, lúc này hai nhân viên bán hàng cũng không muốn để ý gì nữa.
“Đến, các vị khách hàng hãy giúp chúng tôi phân xử một chút đi, mấy người này từ khi vào cửa hàng đến giờ đều nói tiền không thành vấn đề, tiền không thành vấn đề… nhưng sau đó, chúng tôi giới thiệu rất nhiều mẫu cho anh ta, chiếc đầu tiên hơn 3 tỷ 5, anh ta cho rằng nó quá rẻ. Sau đó anh ta nói rằng anh ta muốn mua một chiếc tốt hơn và đổi nó nếu anh ta cảm thấy không thoải mái, chủ yếu là nó phải cao cấp.”
“Tiếp đó, chúng tôi giới thiệu Rolls-Royce cho họ, nhưng họ không có nhiều tiền như vậy. Các vị giúp tôi phân xử đi, đây không phải là kiếm chuyện chứ làm gì?”
Hai người đẹp bán hàng liên tục tố cáo Trần Tùng Sơn và những người khác.
“Nếu như vậy, thật sự là hơi quá đáng. Không có tiền mua xe cũng không thành vấn đề. Mấu chốt là anh cũng không thể phồng má giả thành người mập được.”
“Đúng như vậy đó, có tiền thì mua, không có tiền thì cứ ngắm cho đã mắt thôi, đừng có câu kéo người bán hàng để làm trễ nãi thời gian của người khác.”
“Rừng lớn thì có đủ loại chim chóc, không có tiền thì có giả mạo người giàu cỡ nào đi nữa thì cũng vẫn là người không có tiền.”
Chỉ một thoáng, một số khách hàng xung quanh cũng như bộ phận bán hàng đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mấy người Cao Phong giống như là khỉ trong vườn bách thú cho mọi người xem, càng giống những chú hề trên sân khấu để chọc cười mọi người.
Mặt Trần Tùng Sơn đỏ bừng, hận không thể tìm một lỗ chui vào.
Vốn định lên mặt trước mặt Cao Phong và Trần Ngọc Tâm nhưng không ngờ tới lên mặt không được vậy mà còn bị làm cho mất mặt.
“Đi nhanh đi, nếu không chút nữa tôi sẽ gọi điện cho bảo vệ đó.” Một nhân viên bán hàng nam lập tức đi tới.
“Đụng vào chút cũng không phải là không được chứ…” Trần Ngọc Tâm có học thức cao hơn nên không chịu nổi hành vi này.
“Còn sờ một chút cũng được? Từ khi vào cửa hàng đến giờ cô đã đụng bao nhiêu chiếc xe rồi?”
“Có ít nhất ba chiếc, các người còn muốn sờ bao lâu, sơn trên đó là sơn trân châu đó có biết không? Sờ hư rồi thì phải làm sao?”
“Còn nữa, những người đến mua xe đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Liệu những người khác có còn muốn những thứ mà cô đã đụng vào không?”
Khi nhân viên bán hàng nói câu này, anh ta đột nhiên nhìn thấy Cao Phong đang đi về phía chiếc Rolls Royce Cullinan.
“Này, anh làm cái gì vậy, anh định làm gì hả?”
Nhân viên bán hàng sửng sốt, ngay lập tức hét lên.
Kết quả là, Cao Phong không ngần ngại đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mũi xe Cullinan.
Động tác này khiến tất cả mọi người lập tức chết lặng.
Chẳng lẽ người này đã điên rồi hả?
Hay anh ta cố tình dùng cách vô liêm sỉ này để chọc tức các nhân viên của trung tâm thương mại showroom ô tô này?
“Chiếc xe này, hình như vừa rồi tôi không chạm vào, nhưng hiện tại tôi đang chạm vào rồi.”
Cao Phong nói xong, xoay người đi về phía chiếc Rolls-Royce Gust màu tím, không nói lời nào vỗ một cái thật lớn.