Chương 2271
Cả đoạn đường, hai người không ai nói lời nào. Nhưng lúc phải đóng tiền viện phí ở bệnh viện, Cao Phong lại lộ rõ vẻ khó xử.
“Anh sao thế?” Phạm Thanh Nhiên thấy biểu cảm Cao Phong có cái gì đó không đúng, liền vội vàng hỏi.
“Ví tiền của tôi bị bọn họ cầm đi rồi.” Cao Phong quay mặt chỗ khác trả lời.
“Để tôi, để tôi đi.” Ban đầu, Phạm Thanh Nhiên hơi sững sờ, sau đó vội vàng lấy thẻ ATM của mình ra.
Cô ta biết, Cao Phong nói không sai, dáng vẻ của anh lúc này đúng là do nhà họ Phạm gây nên.
Cho nên để đền bù tổn thất thì đương nhiên Phạm Thanh Nhiên sẽ trả tiền thuốc thang cho Cao Phong.
Chờ sau khi Cao Phong xử lý xong vết thương bên ngoài, rồi cầm theo đống thuốc cầm máu ra khỏi bệnh viện, lúc này, thời gian đã là nửa đêm rồi.
“Cô cho tôi mượn thêm ít tiền nữa đi, tôi tự đón xe về nhà.”
Một tay Cao Phong xách túi thuốc, tay còn lại sờ lên chóp mũi.
“Tôi đưa anh về.”
Nhưng mà Phạm Thanh Nhiên không định cho tiền, trực tiếp bước lên xe.
Cao Phong do dự hồi lâu, có lòng không muốn tiếp nhận, nhưng mà đã đón nhận nhiều như vậy rồi thì thêm lần này nữa cũng chẳng sao.
“Có thể đừng bày ra khuôn mặt chia ly như vậy được không? Ở trong ấn tượng của tôi, anh không phải là loại người thiếu quyết đoán. Hay là anh không phải đàn ông?” Phạm Thanh Nhiên bỗng nhiên kéo cửa kính xe xuống, mắng Cao Phong.
“Có phải đàn ông hay không thì cô có thể thử.” Cao Phong hơi bĩu môi, sau đó bước lên xe.
“Thử thì thử.” Phạm Thanh Nhiên đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Cao Phong nói.
Cao Phong hơi sững sờ, sau đó bỗng mơ hồ rồi yên lặng dời tầm mắt đi nơi khác.
“Sao thế, anh không dám à?” Trong mắt Phạm Thanh Nhiên tràn ngập vẻ khiêu khích.
Cao Phong khẽ cau mày, dứt khoát tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Suốt cả đường đi không nói lời nào. Phạm Thanh Nhiên trực tiếp đưa Cao Phong đến khách sạn.
Chỉ là lúc Cao Phong bước xuống xe, Phạm Thanh Nhiên cũng bước theo sau.
“Chuyện giữa anh và nhà họ Phạm, tôi muốn nói với anh vài lời.” Phạm Thanh Nhiên giải thích một câu.
“Không cần phải nói nữa, lập trường của chúng ta không giống nhau.”
Cao Phong khoát tay một cái, trực tiếp rời đi.
Phạm Thanh Nhiên đứng yên lặng tại chỗ mất mấy giây, ánh mắt vẫn kiên định nhìn theo.
Trong phòng.
“Cô xong chưa? Bây giờ, tôi bị mấy người phụ nữ hợp tác với nhau tạo thành như vậy, cô còn chưa hài lòng phải không?”
Cao Phong đưa tay chỉ lên đống quần áo rách rưới trên người mình, lại lấy ra màn hình điện thoại di động bị đánh đến mức nát bét, trực tiếp quăng lên mặt bàn.
Nhưng Phạm Thanh Nhiên lại chẳng nói lời nào mà chỉ yên lặng, lấy ra một chiếc điện thoại di động đời mới nhất.
“Cái này cho anh.”
Phạm Thanh Nhiên nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại di động đó lên bàn, sau đó lại cầm số thuốc đã mua ở bệnh viện lên, đi tới bên người Cao Phong.
“Để tôi bôi thuốc giúp anh.” Phạm Thanh Nhiên nghiêm túc nhìn Cao Phong.
Cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa từng làm những chuyện như thế này. Nhưng bây giờ đầu óc cô ta vô cùng mơ hồ, chỉ có một suy nghĩ là phải bồi thường cho Cao Phong.
“Không cần đâu. Điện thoại di động thì tôi nhận, tôi mời cô mau rời khỏi đây đi.”
“Lập trường của chúng ta không giống nhau, được định trước là ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được rồi.” Cao Phong nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình.