Chương 2237
“Cùng lắm là anh ta chỉ bồi thường chút tiền, nhưng mà chúng ta thì lại thất nghiệp. Vậy thì sao mà chúng ta có thể nuôi sống gia đình, sao chúng ta có thể trả nợ khoản vay thế chấp để mua xe đây?”
Rất nhiều người dưới đài, đều không nhịn được mà khẽ thảo luận với nhau.
Bởi vì thật sự là, chuyện Cao Phong phất tay cái đã xử lý được trăm tên người thuê lúc trước, cũng đã để lại ấn tượng thật sâu sắc ở trong lòng của bọn họ.
Tính cách sát phạt quyết đoán, thưởng phạt phân minh này của Cao Phong, lại càng làm cho bọn hon nảy sinh sự dao động.
Ngộ nhỡ đến lúc đó Cao Phong cũng ra quyết định như thế với bọn họ, vậy thì cuối cùng nhất định sẽ là xôi hỏng bỏng không, mất cả chì lẫn chài luôn!
“Đám khốn nạn! Đợi tôi quản lý Khu phố thương mại Kiên Thành rồi, tôi lại không cấp việc cho mấy người à?”
“Muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng đều có thể cấp cho mấy người mà!” Dương Đông Huy hét lớn một tiếng.
“Tôi nắm giữ năm toàn bộ cổ phần, tôi không ký tên, anh dựa vào đâu mà đoạt lấy Khu phố thương mại Kiên Thành đây?”
Cao Phong, người vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi nãy giờ, lúc này bỗng nhiên mở mắt, mở miệng giáng cho Dương Đông Huy một gậy vào đầu.
Mà những người dưới đài kia, có rất nhiều người cũng gật đầu.
Tuy rằng kế hoạch mà Dương Đông Huy lập ra rất hoàn mỹ, thủ đoạn muốn dùng chiêu bắt người cầm đầu rồi sai khiến người đó làm theo ý mình. Nhưng mà không biết sao lại đụng phải người như Cao Phong, loại thủ đoạn này căn bản là không có tác dụng gì luôn!
“Cậu Vũ có thể hào phóng với nhóm người thuê như thế, vậy thì cậu ấy chắc chắn sẽ không đối xử tệ với chúng ta đâu.”
“Đúng vậy. Tôi vẫn sẽ ở đây, dù sao thì đi làm việc chính là vì muốn kiếm tiền thôi mà.”
“Tôi tin tưởng cậu Vũ sẽ không bạc đãi chúng ta đâu. Chúng ta đi theo cậu Vũ, có thể sẽ có một cuộc sống rất tốt, nên là vì sao chúng ta phải mạo hiểm làm cái chuyện thế này chứ?”
Người bắt đầu thảo luận càng ngày càng nhiều, âm thanh nói chuyện cũng càng không hề che giấu, truyền vào trong tai của Dương Đông Huy một cách rõ ràng.
Sắc mặt của Dương Đông Huy ngày càng khó coi, ngày càng u ám hơn. Mãi cho đến khi cuối cùng, sự u ám như thể đã có thể thành nước rồi nhỏ giọt.
Anh ta thật sự không ngờ, kế hoạch làm người tốt này, vậy mà có thể phản ngược lại mình.
Lợi thế duy nhất của anh ta, chính là những công nhân viên lão làng làm việc lâu năm ở Khu phố thương mại Kiên Thành.
Bây giờ ngay cả những người đó cũng không ủng hộ anh ta, vậy thì anh ta còn có lợi thế gì đáng nói tới nữa ở trước mặt của Cao Phong chứ?
“Mùi vị bị phản bội, có vị như thế nào?” Cao Phong thờ ơ hỏi.
“Đây…”
Dương Đông Huy cúi đầu trầm mặc vài giây, vừa định chuẩn bị ngẩng đầu lên trả lời, đột nhiên anh ta lại sửng sốt.
Chỉ thấy tám người vốn đang đứng lên ủng hộ anh ta, lúc này lại không thấy bóng dáng đâu nữa, hiển nhiên là đã ngồi xuống rồi!
Dưới tình huống như thế, rốt cuộc cũng không có ai bằng lòng làm người dẫn đầu.
Mà Cao Phong cũng không trách hay nói chuyện gây khó dễ gì tám người đó, ai nấy ngồi xuống thì cũng cứ ngồi yên ổn đó đi. Lúc này, việc phải làm tốt nhất là duy trì sự ổn định.
Với lại trong hơn ba trăm người này, muốn tóm được tám người vừa rồi ở đây, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.