Chương 2204
Ai cũng không thể tin nổi rằng tình huống vô cùng hỗn loạn vừa rồi chỉ vì một câu nói của Cao Phong thôi mà lại có thể trở nên yên tĩnh như vậy.
Chuyện này thật sự rất khó tin.
Trong mắt bọn họ, điều đó là không có khả năng.
Bởi vì những người vốn đã được sắp xếp xong xuôi từ trước chắc chắn sẽ không để cho Cao Phong có thể thuận lợi giải quyết xong chuyện này.
“Chúng tôi muốn tố cáo rất nhiều chuyện! Các người tùy tiện tăng tiền thuê chỗ trong khu phố thương mại Kiên Thành này không nói, mà còn thường xuyên ức hiếp những người đến thuê như chúng tôi!”
“Chúng tôi đưa cho mấy người tiền, mấy người cầm tiền rồi còn quay đầu ngược lại chèn ép chúng tôi. Lương tâm mấy người ở đâu?”
“Còn nữa, cậu căn bản không có tư cách lãnh đạo chúng tôi, cậu có thân phận gì mà có thể giữ bình yên được cho Khu phố thương mại Kiên Thành này?”
“Đúng vậy, anh quản lý Khu phố thương mại Kiên Thành này, chúng tôi nhất định không tuân theo! Thủ đô có ba dòng họ lớn, dưới ba dòng họ lớn còn có bốn dòng họ nhỏ đấy. Sao có thể đến lượt một đứa nít ranh mồm còn hôi sữa ở nơi khác đến như anh chứ?”
Chỉ trong chốc lát, có vài người lại bắt đầu kích động người dân, châm lửa cho lòng của rất nhiều người trở nên khó chịu.
Chỉ có điều, Cao Phong tự động loại bỏ những lời lẽ bẩn thỉu đó, cho nên anh tuyệt nhiên không bị chọc tức.
Con người một khi đã phẫn nộ thì sẽ mất đi lý trí, mất đi bình tĩnh, cũng sẽ đánh mất khả năng phán đoán. Cuối cùng sẽ làm ra mấy chuyện kích động.
Vì vậy lúc này, bất cứ người nào cũng có thế rối loạn, nhưng Cao Phong tuyệt đối không thể tự rối loạn trong hoàn cảnh thế này.
“Tôi nghe hiểu rồi, mọi người nghe tôi nói hai câu.”
“Thứ nhất, tôi không hài lòng với cách quản lý và tiền thuê của Khu phố thương mại.”
“Thứ hai, tôi không có tư cách lãnh đạo mọi người, không có tư cách làm ông chủ của Khu phố thương mại Kiên Thành.”
Cao Phong cầm microphone, tổng kết ra rõ ràng mà chuẩn xác ý tứ trong lời nói của mọi người.
Cho nên, lại làm cho một bộ phần người người đều sững sờ.
Bầu không khí trong cuộc hỗn loạn, cũng lại tiếp gần với sự yên tĩnh một lần nữa.
Trong lòng Diệp Thiên Long tán thưởng, tuy rằng lời tổng kết của Cao Phong rất ngắn gọn và xúc tích, nhưng lại gãi trúng chỗ ngứa, chạy thẳng vào sâu trong nội tâm của người khác.
Ngoại trừ những người có ý đồ riêng kia, còn những người thuê còn lại, chắc chắn đều sẽ để Cao Phong tiếp tục nói.
Quả nhiên, có rất nhiều người không hề lớn tiếng làm ầm ĩ, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Cao Phong.
“Thật ra vấn đề này, cũng không tính là quan trọng gì.”
“Cho nên bây giờ, này chàng trai bên kia, xin cậu bỏ quả trứng chim trong tay xuống, thứ đồ chơi đó hai nghìn đồng một quả đấy.” Cao Phong đưa tay chỉ vào một người thuê trẻ tuổi.
“Ha ha ha!”
Trong nháy mắt, quần chúng vây xem cười phá lên, làm bầu không khí căng thẳng ở nơi này được dịu đi không ít.
Thấy cảnh tượng như vậy, sao những người do nhà họ Phạm bố trí có thể vừa ý chứ?
“Đừng cứ nói mấy lời sáo rỗng thế, cậu định giải quyết như thế nào, mà cậu có cái tư cách gì để mà giải quyết đây?”
“Bối cảnh của cậu không thể so với bảy dòng họ ở Thủ đô, tài lực cũng không thể so với chi nhánh Tập đoàn Hà Đô, cậu có cái tư cách gì mà ngồi trên vị trí này?”
“Đúng! Chẳng qua là chuyện bây giờ đã ồn ào lớn như thế rồi, vì vậy định nói mấy câu bùi tai trước, ổn định chúng tôi mà thôi!”
Mọi người lại bùng lên bàn tán lần thứ hai, muốn dùng hết mọi cách để tiến hành công kích Cao Phong.