Chương 220
“Xin lỗi!” Lý Siêu cười khẩy một cái và chỉ vào Kim Tuyết Mai quát.
Cao Phong nghe thấy thế thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn sang Lý Siêu.
Giờ phút này, khí chất trên người
Cao Phong thay đổi hoàn toàn, chỉ trong chớp mắt thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Tuy vẻ mặt anh lúc nào cũng lãnh đạm, nhưng vẻ mặt anh bây giờ giống như đang thờ ơ quan sát mọi thứ.
Giống như trong mắt anh bất kỳ kẻ nào cũng trở thành thứ sâu bọ tầm thường, không đáng để anh nhìn lâu.
Nếu Kiều Thục Lan chỉ nói đôi ba câu thì coi như thôi đi, Cao Phong lười phải so đo với bọn họ.
Nhưng càng ngày bọn họ càng quá đáng, mãi không chịu buông tha cho Kim Tuyết Mai, Cao Phong không thể nhịn được nữa.
Thân là chủ nhân thật sự của căn biệt thự này, nếu anh muốn dùng quyền lực của mình thì giờ anh có thể đuổi bọn họ cút ra ngoài ngay lập tức.
“Mẹ! Mẹ nói gì vậy, Lý Siêu em lập tức câm miệng ngay cho chị!”
Lý Quyên Tú thấy sắc mặt Cao Phong thay đổi, trái tim lập tức nhảy dựng lên, vội vàng đi lại đập đập vào tay Lý Siêu.
“Mẹ, Tuyết Mai là em họ của con, con bé không phải người như thế đâu, do mẹ nghĩ nhiều quá thôi!” Lý Quyên Tú vội vàng khuyên giải Kiều Thục Lan.
“Đúng đấy mẹ, Tuyết Mai và em… em vợ Cao Phong không có ý gì đâu, mẹ đừng hiểu lầm hai đứa!” Hồ Quốc Khánh cũng lên tiếng phụ họa.
Cao Phong thấy thái độ của hai người họ thì hơi nghiền ngẫm, lắc đầu không nói gì nữa.
“Sao vậy, mẹ nói gì sai chắc?” “Làm sai thì phải xin lỗi, nghèo cho sạch rách cho thơm.”
“Làm người thì phải tự ý thức được vị trí của mình, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, đã gả cho kẻ nào thì cũng phải chịu!”
Kiều Thục Lan thấy Lý Quyên Tú khuyên nhủ mình thì càng bám riết không tha.
Lý Quyên Tú nghe thấy Kiều Thục Lan nói thế thì trợn tròn hai mắt, cô ta chỉ muốn lấy một cái khăn để bịt miệng Kiều Thục Lan lại!
Họa từ miệng mà ra, họa từ miệng ra đấy có biết không? “Mẹ! Nếu mẹ cứ thế này là con tức giận đấy!”
Lý Quyên Tủ nóng ruột giậm chân, vừa dùng ánh mắt áy náy nhìn Cao Phong vừa nghiêm túc nhìn Kiều Thục Lan.
Kiều Thục Lan do dự mất mấy giây, hừ một cái, cuối cùng vẫn quyết định ngậm mồm lại.
“Mẹ, dì ba, chúng ta xuống tầng một xem đi, tầng một vẫn còn nhiều phòng lắm.”
“Mọi người xem giúp con còn phải trang trí thêm gì không ạ.” Hồ Quốc Khánh sắp xếp.
Kiều Thục Lan hừ một cái, sau đó ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, đi xuống tầng trước.
“Dì ba, chúng ta cũng đi xuống, cũng đi xuống đi…” Hồ Quốc Khánh ngượng ngùng cười.
Ấn tượng của Kiều Thu Vân về Hồ Quốc Khánh cũng khá tốt, vì Hồ Quốc Khánh đối xử với nhà bọn họ rất khiêm tốn lễ độ, là kiểu khiêm tốn từ tận đáy lòng.
“Tuyết Mai, chúng ta cũng đi xuống đi?” Kiều Thu Vân gọi Kim Tuyết Mai.
“Mẹ, mọi người cứ xuống đi, mọi người xem xong rồi thì gọi con, con muốn ở lại trên này một lúc.” Kim Tuyết Mai khoát khoát tay.
“Chuyện này…” Kiều Thu Vân hơi do dự.
“Mẹ, con ở lại đây nói chuyện với Tuyết Mai một lát, mọi người cứ đi xuống đi.” Cao Phong khẽ trả lời.
“Vậy cũng được!” Kiều Thu Vân trả lời, sau đó đi xuống tầng.
Không để Cao Phong đi theo coi như là để nó đỡ phải chịu đả kích. “Vậy ngài… Ngài Cao, chúng tôi đi xuống trước đây.” Hồ Quốc Khánh thấy mấy người Kiều Thục Lan đã đi rồi nên lập tức đổi sang cách xưng hô đầy tôn trọng.
“Chúng tôi đi xuống trước đây, Ngài Cao.” Lý Quyên Tú cũng rất khách sáo.
“Ừm.” Cao Phong khẽ gật đầu. Hồ Quốc Khánh thở phào nhẹ nhóm một cái rồi mới dám đi xuống lầu.
Kim Tuyết Ngọc đi ở sau cùng, theo ngay sau lưng Kiều Thu Vân nghe thấy ba người nói chuyện với nhau thì khẽ nhíu mày.
Sao mình cứ có cảm giác thái độ của Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú với Cao Phong hơi không bình thường nhỉ?
Hình như là hơi quá khách sáo! Kim Tuyết Ngọc chợt nhớ lại, trước đây Lý Quyên Tú rất coi thường nhà mình.
Nhưng sau khi Cao Phong xuất hiện thì cái vẻ coi thường người khác đấy của cô ta biến mất hoàn toàn, Lý Quyên Tú như biến thành một người khác, rất khách sáo với nhà mình.
Chuyện này khiến cho Kim Tuyết Ngọc cứ suy nghĩ mãi.
Chẳng lẽ hai năm nay Cao Phong thật sự có địa vị ở thành phố Hà Nội à? Kim Tuyết Ngọc càng nghĩ càng thấy lạ, càng nghĩ càng thấy chuyện hôm nay hơi không bình thường.
Lúc tiến vào căn biệt thự, có lẽ Kiều Thục Lan ngồi phía trước không nhìn thấy thái độ cung kính của bảo vệ.
Nhưng Kim Tuyết Ngọc ngồi trên xe Cao Phong thì thấy rất rõ ràng, đấy tuyệt đối không phải là giả vờ mà là sự cung kính từ tận đáy lòng.
Còn cung kính gấp bội so với lúc gặp Hồ Quốc Khánh!
Nghiêm túc mà nói, thái độ của bảo vệ với Hồ Quốc Khánh cũng chỉ là khách sáo, nhưng với Cao Phong thì lại rất kính trọng!
Hơn nữa lúc đi vào biệt thự Cao Phong đã chỉ ra chìa khóa cổng biệt thự, anh còn biết rõ hơn cả Hồ Quốc Khánh.
Và sau khi vào biệt thự, tất cả mọi người đều kinh ngạc khen ngợi, nhưng Cao Phong thì vẫn rất dửng dưng, giống như mấy cái này chẳng là gì.
Thậm chí Kim Tuyết Ngọc còn phát hiện Cao Phong biết rất rõ và căn biệt thự này, dường như còn biết rõ hơn cả Hồ Quốc Khánh.
Kim Tuyết Ngọc nghĩ mãi mà vẫn không biết tại sao.
Nhưng cô ta nghĩ, cho dù thân phận của Cao Phong là gì thì ít nhất Cao Phong cũng không phải là kẻ nghèo hèn chưa trải sự đời như Kiều Thục Lan nói.
Kim Tuyết Ngọc quay đầu lại nhìn Cao Phong, ôm một bụng nghi ngờ đi xuống tầng.
Chẳng mấy chốc, trên tầng chỉ còn lại Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
Cao Phong vừa quay đầu lại đã chợt đối mắt với Kim Tuyết Mai.
Ánh mắt của Kim Tuyết Mai mang theo sự nghi hoặc, khó hiểu và cả một chút sự kinh ngạc.
“Sao vậy?” Cao Phong không hiểu ánh mắt này của Kim Tuyết Mai.
“Sao Hồ Quốc Khánh lại khách sáo với anh như thế, còn cả chị họ em nữa, thái độ của chị ấy với anh cũng rất tốt, bọn anh quen nhau à?” Kim Tuyết Mai nghi hoặc nhìn Cao Phong.
“Ừ, Hồ Quốc Khánh cũng đã nói rồi mà, bọn anh từng ăn cơm với nhau.” Cao Phong gật đầu trả lời.
“Thế thì sao anh ấy lại khách sáo với anh như vậy, anh ấy là… một ông chủ lớn sở hữu khối tài sản hơn mấy chục tỷ, nói mua cái biệt thự sáu tỷ này là mua luôn.” Kim Tuyết Mai cực kỳ thắc mắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!