Chương 1954
“Bịch…”
Cuồng Ngưu đau điếng người kêu to lên một tiếng, sau đó ngã thẳng xuống đất.
“Bụp!”
Cả cơ thể của anh t đập thẳng xuống mặt đất, giống như một bức tường vừa to vừa nặng sụp đổ xuống, tạo ra âm thanh vô cùng vang vọng trong cái không khí ngột ngạt này.
Trên mặt đất của con hẻm thậm chí còn bị rung chuyển, cát bụi vôi vữa bắn tứ tung, bụi mù cả một khu đất, hơn nữa đen pha của ô tô chiếu rọi và cực kỳ dễ nhìn thấy.
“Ây da, ôi…”
Trên mặt Cuồng Ngưu chỉ toàn là máu me, duỗi ra hai tay ra để có thể chống tay để đỡ cả cơ thể đứng lên.
“Bụpp!”
Cao Phong tiến lên giẫm lên cổ của Cuồng Ngưu, một bước giẫm thẳng vào chỗ cổ của Cuồng Ngưu, dùng lực ấn chân thật mạnh xuống, khiến cho anh ta căn bản không thể có cách nào đứng lên được nữa.
Khi mà Cuồng Ngưu ngã xuống đất, cả con hẻm hoàn toàn chìm vào trong sự im lặng.
Năm người đi cùng Cuồng Ngưu ai nấy đều trợn tròn mắt lên, đều trợn tròn mắt lên, tim đập loạn xạ như muốn rơi ra ngoài.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến rằng, khi Cao Phong quyết đấu với Cuồng Ngưu một trận đấy, vậy mà kết cục bây giờ lại là như thế này.
Đây chính là cao thủ nổi tiếng cả ở trong nước và ở bên ngoài nước, Cuồng Ngưu!
Cao Phong đã thực sự đánh cho anh ta ngã rạp xuống đất?
Thực sự thì thực lực của Cao Phong là gì?
Ở bên ngoài con ngõ nhỏ, Phạm Thanh Nhiên núp ở trong bóng tối, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng đã có thể trút bỏ hết rồi.
Mặc dù cô ấy không biết cả gì về võ sĩ hết thế nhưng cũng có thể nhìn được ra rằng Cao phong thực sự là một con người quá lợi hại, quá phi thường.
“Cô chủ à, có lẽ… Có lẽ… con mắt nhìn người của cô chủ thực sự là quá nhạy bén!”
“Cái tên Cao Vũ này… Tôi chịu phục! Tôi chịu phục!” Ông Ngô nhẹ nhàng nói ra từ tận sâu trong đáy lòng.
“Ông cũng bị anh ta chinh phục rồi hay sao?” Phạm Thanh Nhiên ngẩng cao đầu, nghênh cao chiếc cằm trắng nõn thanh tú ra.
“Cô chủ à, cô dùng từ ‘cũng’ chẳng lẽ cô cũng đã bị…” Ông Ngô nhẹ nhàng cất giọng hỏi.
Phạm Thanh Nhiên sững sờ, sau đó dùng ngữ khí ngạo nghễ, tự đắc nói: “Muốn chinh phục Phạm Thanh Nhiên tôi á? Nực cười!”