Chương 1935
Cao Phong ngậm một cọng cỏ khô trong miệng, chậm rãi nhai, tuy rằng đã vàng, khô héo nhưng cũng có chút vị nhàn nhạt đắng chát.
Để chút vị cay đắng này từ từ chậm rãi tan ra trong miệng, tựa như cảm xúc vướng bận trong lòng đã rất lâu rồi nhưng không thể tan đi mất.
Một làn gió nhẹ thổi tới, mang đến một chút hơi lạnh, khiến Cao Phong chậm rãi không còn suy nghĩ nữa.
Anh mở máy điện thoại lên chụp ảnh hoàng hôn ở phía tây, đúng lúc thấy tin nhắn đột nhiên được gửi tới.
“Anh nghĩ sao về cái nôi này, em thấy nó trông rất ổn.”
Mở ra là một đoạn văn bản, có một số hình ảnh của cái nôi ở bên dưới với nhiều màu sắc khác nhau.
Cao Phong không khỏi tự chế giễu cười nhạo mình một cái, anh sắp làm cha rồi, mà lại ở đây đa sầu đa cảm như vậy, thực sự là không nên.
“Đẹp đó, em mua đi!” Cao Phong rất nhanh chóng nhắn tin trả lời lại.
Lúc này, anh không khác gì những người bình thường khác, tương lai sẽ là một người cha tốt.
“Thế nhưng mà đắt như vậy, muốn mua phải có đủ hơn năm mươi triệu cơ, vì nó là chất liệu bảo vệ môi trường…” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng trả lời.
“Mua đi, mua hết tất cả mọi thứ con gái chúng ta, giành hết những gì tốt nhất cho con bé.” Cao Phong vung tay lên rất là kiêu hãnh trả lời.
“Vâng anh!” Kim Tuyết Mai trả lời biểu lộ ra sự tinh quái, nghịch ngợm.
Cao Phong lắc đầu cười, chậm rãi từ từ cất điện thoại di động vào lại trong túi.
Tâm trạng đắng cay, chua xót lúc nãy, trong nháy mắt đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu như ngay cả vợ chồng kết tóc với nhau mà cũng không giải quyết được những cảm xúc bộc phát nhất thời, thì một sinh mệnh bé nhỏ chưa chưa chào đời nhất định có thể giải quyết thay.
Con bé giống như một thiên thần nhỏ, đáp xuống trong lòng Cao Phong khiến cho Cao Phong cũng có động lực để làm việc hơn rất nhiều.
Một lúc lâu sau đó, Cao Phong chậm rãi, từ từ đứng dậy, liếc nhìn qua thấy mặt trời đã lặn xuống đằng Tây từ lúc nào.
Những người đã mất đi vẫn có thể nhớ lại, trân trọng họ, nhưng người còn sống, cũng nên tiếp tục hướng phía trước, sống cho bản thân mình không thể khép mình mãi trong quá khứ.
Sống và trân trọng tất cả mọi thứ ở hiện tại cũng chính là người có thái độ sống vô cùng cởi mở, rộng lượng.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất hẳn rồi lặn về phía chân trời.
Chân trời chỉ còn vẻn vẹn một chút, một chút hoàng hôn, phảng phất ở phía hoàng hôn ấy giống như nó đang muốn tuyên bố với thế giới rằng nó đã và đang tồn tại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!