Chương 1747
“Như anh mong muốn thôi, anh thấy chiếc xe được đập như thế này có hài lòng không?”
“Nếu như vẫn còn không hài lòng thì tôi có thể giúp anh thêm một chút nữa.” Cao Phong cười nhạt, bước nhảy xuống khỏi xe, sau đó xốc lại chiếc ba lô ở trên lưng, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt, mọi người ở xung quanh cũng tản ra, ai cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc và hoảng sợ mà nhìn Cao Phong.
Chỉ nói đến lòng can đảm giống như của Cao Phong như thế này thôi cũng đã đủ để cho người khác không thể không kính sợ!
“Mày con mẹ nó đứng lại cho tao!” Lê Tiểu Quyền lúc này giống như một kẻ điên, quay đầu về phía bóng lưng của Cao Phong, sau đó đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.
Cao Phong khẽ cau mày, chậm rãi xoay người, trong tay vẫn còn cầm cây gậy đánh bóng kia.
“Mày đập nát xe của ông đây vậy mà còn muốn rời đi như vậy hay sao!” Lê Tiểu Quyền nghiến chặt hai hàm răng, tạo thành những tiếng kẽo kẹt vang dội.
“Lê Tiểu Quyền, không phải chính anh đã nói, nếu như Cao Vũ dám đập xe của anh, vậy thì anh sẽ để cho Cao Vũ rời đi rồi hay sao?” Lâm Hướng San không nhịn được tiến lên rồi nói một câu.
Nhưng mà, Lê Tiểu Quyền lại cố tình làm như không thấy đối với những lời nói này của Lâm Hướng San.
“Con mẹ nó! Lên hết cho tôi! Toàn bộ đều lên hết cho tôi! Đánh chết anh ta!”
Lê Tiểu Quyền chỉ tay vào Cao Phong đại sau đó lớn giọng rống lên, ra lệnh cho mấy chục tên vị thành niên đang đứng ở phía sau lưng kia cùng nhau tấn công Cao Phong.
Anh ta vốn không muốn tụ tập đám người đánh lộn giữa ban ngày, ở nơi đông con mắt những người qua lại như thế này, cho nên mới dùng loại cách thức này để ép Cao Phong cúi đầu nhận sai.
Nhưng anh ta không nghĩ tới, Cao Phong lại cho anh ta một kết quả như vậy.
Cho nên lúc này, chỉ trong nháy mắt, lửa giận thiêu đốt trái tim của Lê Tiểu Quyền, khiến cho anh ta đánh mất lý trí ngay tại chỗ, cũng không để ý đến bất kỳ điều gì nữa.
Mấy chục tên vị thành niên nghe thấy được lời ra lệnh của Lê Tiểu Quyền thì cũng không nói hai lời mà giơ cao những món đồ đang cầm sẵn ở trong tay lên, sau đó vọt tới phía Cao Phong.
Ở nơi công cộng giống như trạm xe thế này mà lại dám tiến hành một cuộc ẩu đả có vũ khí với quy mô lớn như thế này thì cũng chỉ có Lê Tiểu Quyền mới có được cái lá gan này mà thôi.
“Đánh chết anh ta! Con mẹ nó chứ! Con mẹ nó chứ! Xe của ông đây…” Lê Tiểu Quyền vô cùng đau lòng nhìn xe của chính mình, không nhịn được lớn tiếng mắng.
Ánh mắt của Cao Phong hơi dâng lên vẻ lạnh lẽo, chậm rãi siết chặt cây gậy đánh bóng ở trong tay.
“Bác Phúc, bác mau mau ngăn cản bọn họ lại đi, bọn họ sẽ đánh chết Cao Vũ mất!” Lâm Hướng San lo lắng lên tiếng gọi bác Phúc.
Bác Phúc hơi híp mắt, vẫy tay nói: “Không gấp, cái người thanh niên tên Cao Vũ này quả thật là có chút vốn liếng gì đó, dường như cậu ta cũng là người thường xuyên tập võ?”
Trong lúc hai người còn đang mải nói chuyện, Cao Phong đã bắt đầu va chạm với mấy chục tên thanh niên kia.
“Ầm!”
Lực đánh được quơ múa ra từ chiếc gậy đánh bóng chế tạo bằng gỗ đặc kia thật sự là cực kỳ kinh khủng.
Từng gậy được luân phiên đánh ra bên ngoài, dứt khoát đánh thẳng vào gò má của một tên thanh niên, trong nháy mắt đánh rơi mấy cái răng lớn của người thanh niên.
Lúc này Cao Phong đã hoàn toàn coi những tên thanh niên kia thành những quả bóng chày mà đánh, mỗi lần ra tay đều sẽ đánh ngã một người.
“Bíp, bíp bíp!”
“Bíp bíp bíp!”